Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ngươi tính định đi bộ sao?" Hàn Thải Thải nghiền ngẫm nói.
Đôi mắt hẹp dài tràn đầy bỡn cợt, chờ Mộ Khinh Ca lựa chọn.
"Đi?" Mộ Khinh Ca nhướng mi, đi qua Hàn Thải Thải: "Ta không ngốc như vậy." Nàng đi tới trước linh thú. Trong lúc Hàn Thải Thải chờ mong nàng sẽ làm chút gì đó, thì đột nhiên bị túm lấy mắt cá chân. Mộ Khinh Ca mạnh mẽ kéo hắn xuống khỏi lưng linh thú.
Hàn Thải Thải không kịp đề phòng ngã xuống. Mà Mộ Khinh Ca lại nhân cơ hội xoay người ngồi lên linh thú.
"Mộ Khinh Ca ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không đánh trả à?" Hàn Thải Thải đứng vững, nghiến răng ken két.
Mộ Khinh Ca ngồi lên lưng linh thú, khiêu mi nói câu: "Tùy thời phụng bồi!" Dứt lời, nàng kẹp bụng linh thú để nó chở nàng chạy đi.
Dưới chân linh thú để lại tro bụi, khiến Hàn Thải Thải ăn một ngụm khói.
"Khụ khụ!" Hàn Thải Thải phất tay áo ngăn cản tro bụi, có chút chật vật.
Nhìn bóng lưng Mộ Khinh Ca ngày càng xa, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt ẩn ẩn thất vọng.
Cưỡi lên lưng linh thú, sợi tóc Mộ Khinh Ca bị gió thổi bay lên. Nàng thở dài trong lòng, đối với Hàn Thải Thải, càng tỏ thái độ bình thường, càng có thể khiến hắn hết hy vọng.
Nếu nàng cẩn thận khắp nơi, cố tình lảng tránh, trái lại sẽ khiến hắn thăng lên hy vọng.
Không lâu sau, phía sau Mộ Khinh Ca truyền đến tiếng linh thú. Nàng quay đầu nhìn, đón nhận phải gương mặt yêu nghiệt Hàn Thải Thải.
Đôi mắt thanh thấu quét mắt nhìn linh thú hắn cưỡi, nàng nheo mắt trêu: "Xem ra, ngươi không phải không có chuẩn bị nha."
Hàn Thải Thải mặc kệ nàng, dùng sức huy roi, linh thú kêu rống một tiếng lập tức vượt qua linh thú Mộ Khinh Ca cưỡi. Mặt đất dấy lên tro bụi đánh úp Mộ Khinh Ca.
Nàng vung tay lên, linh lực phun ra đánh tan xuyên qua tro bụi.
"Này, hắn chạy xa thế kia, ngươi còn chậm rì rì, thật mất mặt!" Mộ Khinh Ca vỗ nhẹ đầu linh thú.
Linh thú thông linh, nó nghe hiểu Mộ Khinh Ca nói.
Giọng nói khinh thường kia khiến nó gầm lên giận dữ. Đột nhiên tứ chi phát lực, lao ra như mũi tên, tựa hồ muốn bảo vệ tôn nghiêm của nó.
Chỉ chốc lát, Mộ Khinh Ca đuổi kịp Hàn Thải Thải, song hành cùng hắn.
Hàn Thải Thải chuyển mắt nhìn nàng, thu hồi ánh mắt.
Hai người cưỡi linh thú chạy như điên, hướng tới một vùng hoang lĩnh ngoài thành Lan Ô.
Ước chừng đi một ngày một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ mới đến một hoang lĩnh trống trải không có lấy ngọn cỏ trải dài trăm dặm. Nói là hoang lĩnh, sau khi tận mắt nhìn thấy, Mộ Khinh Ca cảm thấy dùng từ 'núi đá' để hình dung thì chính xác hơn.
Nơi này không có cỏ cây, chỉ có đủ loại tảng đá hình thù kỳ quái đứng sừng sững.
Những tảng đá đó dữ tợn như mãnh thú, thẳng tắp như cây thương tùng bách. Dưới đất không có thổ nhưỡng, chỉ có nham thạch màu xám đen, dấu vết như sóng biển.
Hàn Thải Thải xoay người xuống linh thú, Mộ Khinh Ca cũng đi theo.
Nàng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, Hàn Thải Thải tức thì đứng tại chỗ nhắm mắt lại.
Mộ Khinh Ca biết hắn đang lợi dụng thiên phú huyết mạch cảm ứng vị trí chuẩn xác của Thái Sơ Cấp Hỏa, cho nên không lên tiếng quấy rầy.
Một lát sau, Hàn Thải Thải mở mắt ra, nói với Mộ Khinh Ca: "Chúng ta tìm chỗ nghỉ trước."
Mộ Khinh Ca không ý kiến.
Hai người thả linh thú, chuyện kế tiếp mang chúng nó theo cũng không có ý nghĩa gì, để chúng nó ở phụ cận chờ triệu hoán là được rồi.
Hàn Thải Thải tìm vách đá có chỗ khuất lõm làm điểm dừng chân. Nhặt củi lửa lên đốt, sau đó ngồi cạnh Mộ Khinh Ca bên đống lửa.
"Nhiệt độ không khí ở đây rất thấp, lấy sưởi ấm. Ngày mai chúng ta lại tìm." Hàn Thải Thải nói.
Mộ Khinh Ca nhìn ánh mặt trời bên ngoài, nói với hắn: "Cách trời tối còn nửa ngày." Ngụ ý là, hà tất lãng phí thời gian nghỉ ngơi?
Bọn họ hoàn toàn có thể nghỉ ngơi một canh giờ, rồi bắt đầu tìm kiếm Thái Sơ Cấp Hỏa. Chờ khi trời sắp tối lại tìm chỗ nghỉ.
Nhưng Hàn Thải Thải lại nói: "Ta đã biết phương vị đại khái, nhưng từ đây đi đến chỗ kia thì trời đã tối, không tiện hành động. Cho nên dứt khoát chờ đến sáng mai rồi đi."
Mộ Khinh Ca gật đầu, không nói nữa.
"Đúng rồi, khi chưa nhìn thấy Thái Sơ Cấp Hỏa, ngươi đừng thả Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, miễn để nó cảm ứng đươc." Hàn Thải Thải nhắc nhở.
"Đã biết." Hắn nói lời này, khiến Mộ Khinh Ca vốn định thả Nguyên Nguyên ra tránh gây xấu hổ đành phải thu lại ý nghĩ.
Nàng nhìn phía ngoài, chửi thầm: 'Trai đơn gái chiếc ở nơi hẻo lánh, Mạch đại gia mà biết sẽ không xẻo mình chứ.'
Trước kia còn không cảm thấy gì, nhưng từ khi xác định quan hệ với Tư Mạch, lại nghe Hàn Thải Thải thổ lộ, Mộ Khinh Ca tổng cảm thấy làm vậy sẽ hơi có lỗi với Tư Mạch.
Đương nhiên, ngoại trừ uống rượu tối qua! Nàng là vì muốn lấy đươc tình báo cho Nguyên Nguyên!
Chỉ là thân nàng chính không sợ tà, tấm lòng ngay thẳng, không sợ kẻ nào chất vấn.
Nghĩ, Mộ Khinh Ca thẳng ngực lên.
"Ngươi suy nghĩ gì đấy?" Hàn Thải Thải nói, ném một bầu rượu qua cho nàng.
Chờ Mộ Khinh Ca giơ tay tiếp nhận, thanh âm lười biếng lại truyền ra: "Đây chính là rượu ủ lâu năm tốt nhất, cất vào hầm mấy trăm năm."
Mộ Khinh Ca yên lặng nhìn thoáng qua, giơ tay lên, bầu rượu biến mất trước mặt nàng.
Sau đó, nàng nói với Hàn Thải Thải: "Có nhiệm vụ trong người, không nên uống rượu."
Hàn Thải Thải khinh thường cười lạnh, đôi mắt hẹp dài liếc nàng, rồi lười biếng nằm ngang trên đất bưng bầu rượu lên tự mình uống.
Mộ Khinh Ca thì khoanh chân đả tọa bên kia, dường như tiến vào tu luyện.
Hai người không quấy rầy nhau, sắc trời dần tối xuống.
Chợt từ nơi xa truyền đến tiếng linh thú quấy nhiễu Mộ Khinh Ca tu luyện. Nàng chậm rãi mở mắt, nhìn hoang lĩnh bị bóng đêm bao phủ.
Một lát sau, nàng chuyển mắt nhìn Hàn Thải Thải, lại thấy hắn như nửa tỉnh nửa say, khóe miệng mỉm cười như có như không. Đôi mắt hẹp dài không biết là nửa híp hay là nhắm lại.
"Hàn Thải Thải." Mộ Khinh Ca mở miệng gọi.
"Hửm." Hàn Thải Thải đáp lại bằng giọng mũi.
Xác định hắn không ngủ, Mộ Khinh Ca mới tiếp tục nói: "Có một vấn đề."
"Nói." Hàn Thải Thải ngắn gọn.
Mộ Khinh Ca hỏi: "Linh thú Trung Cổ Giới hình như đều bị người sử dụng, nhưng lại hiếm thấy có linh thú cao giai hơn."
Hàn Thải Thải chậm rãi mở mắt, nhàn nhạt nói: "Ở Trung Cổ Giới, có một tộc người mang huyết mạch trời sinh có thể đạt tới độ hòa hợp với linh thú, có thể thuần hóa linh thú, mọi người xưng là Thiên Thông sư. Linh thú bị thuần hóa mà bây giờ ngươi thấy, phần lớn đều xuất từ tay bọn họ, nhưng chỉ là cấp thấp nhất. Đời sau của linh thú bị thuần hóa cũng sẽ rất dịu ngoan, không khác gì nuôi dưỡng gia cầm."
"Có chút giống Vạn thú tông Lâm Xuyên." Mộ Khinh Ca nhíu mày.
Hàn Thải Thải ngồi dậy, học Mộ Khinh Ca khoanh chân ngồi: "Không giống. Vạn thú tông là lợi dụng mật pháp nào đó khống chế linh thú, sẽ hạ thấp sức chiến đấu của linh thú. Mà ta nói Thiên Thông sư, thuần hóa linh thú cấp thấp nhất cho nhân loại sử dụng, chỉ là bản lĩnh cấp thấp nhất. Ở trong gia tộc kia, cơ hồ mỗi người đều có thể, cho dù là trẻ sơ sinh đều có thể thuần hóa linh thú. Từng có người nói qua với ta, ở gia tộc kia, mỗi một hài tử xuất thế đều sẽ dùng huyết mạch thuần phục linh thú, có thể thuần phục càng nhiều, chứng minh thiên phú càng mạnh, sẽ được gia tộc coi trọng và bồi dưỡng. Trái lại nếu không thể thuần phục được một con linh thú nào, vậy nói lên rằng hắn không có thiên phú, sẽ bị vứt bỏ thậm chí là bị đuổi."
"Thật là một quy tắc tàn nhẫn và thực tế." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.
Nàng sẽ không bởi vậy mà sinh lòng căm phẫn.
Hàn Thải Thải gật đầu, tiếp tục nói: "Thiên Thông sư cường đại chân chính, có thể khế ước với Thần thú, thậm chí là Thánh thú. Sẽ không tổn hại đến tu vi chúng nó, trái lại có thể đạt tới độ ăn ý cực cao, phối hợp tác chiến lẫn nhau."
Trong mắt Mộ Khinh Ca dần tỏa sáng.
Hàn Thải Thải nhìn qua, nói với nàng: "Giống như Tuyết Hồ Vương của ngươi vậy." Tạm dừng một chút, hắn lại nói: "Nếu ta không đoán sai, hắn hẳn đã hóa hình rồi?"
Nhắc tới Ngân Trần, ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, vung tay lên, Ngân Trần xuất hiện trong tầm mắt Hàn Thải Thải.
Tóc dài màu bạc, đôi mắt huyết sắc, cũng là khuôn mặt yêu nghiệt, khiến khí tràng giữa hai nam nhân khi vừa thấy mặt đã xuất hiện cảm giác bài xích nhau.
"Giới thiệu một chút, Tuyết Hồ Vương, Ngân Trần. Vị này, Hàn Thải Thải." Mộ Khinh Ca phớt lờ khí tràng không liên quan, giới thiệu cho hai người.
Ngân Trần chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hàn Thải Thải, ngồi bên cạnh Mộ Khinh Ca. Sắc mặt Hàn Thải Thải hơi xanh, hắn hận mình tự dưng đi nhắc tới Tuyết Hồ Vương làm gì, kết quả nhắc nhở Mộ Khinh Ca phá hủy hai người ở chung.
Nhưng Ngân Trần đã bị thả ra, hắn cũng không thể tìm được lý do nào giống như Nguyên Nguyên để Mộ Khinh Ca thu hồi, chỉ có thể giấu nghẹn bất mãn xuống.
Điều chỉnh chút khó chịu trong lòng, Hàn Thải Thải mới tiếp tục nói: "Thiên Thông sư không chỉ có thể tự mình khế ước Thần thú, Thánh thú, còn có thể trợ giúp người khác khế ước. Chỉ là quá trình khế ước rất nguy hiểm, rất dễ dàng gặp phản phệ, cho nên Thiên Thông sư sẽ không giúp người khác khế ước. Trừ phi là nguyên nhân bất đắc dĩ mới có thể làm vậy."
Được Hàn Thải Thải giảng giải, Mộ Khinh Ca hiểu Vạn thú tông và Thiên Thông sư khác nhau điểm nào: "Nói vậy là, Thiên Thông sư khế ước Thần thú và Thánh thú nhưng có hạn chế? Trung Cổ Giới có rất nhiều Thần thú và Thánh thú sao?"
Hàn Thải Thải lẩm bẩm: "Ngươi đúng là lắm câu hỏi."
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích nghi hoặc cho Mộ Khinh Ca: "Trung Cổ Giới rốt cuộc có bao nhiêu Thần thú và Thánh thú, không ai biết. Bởi vì tới trình độ này, bọn chúng đều có thể hóa hình người lẫn vào cuộc sống nhân loại, rất ít ai có thể nhìn thấu. Có lẽ ngươi đã gặp qua, chỉ là đi ngang qua, hoặc có lẽ ngươi chưa gặp qua. Thiên Thông sư có thể khế ước bao nhiêu, chủ yếu phải xem linh thức mạnh yếu. Linh thức càng mạnh, bọn họ có thể khế ước càng nhiều. Chỉ là theo ta được biết, trong lịch sử gia tộc họ, đồng thời khế ước nhiều nhất chỉ có một con Thánh thú và hai con Thần thú. Đó là chuyện của mấy trăm năm trước kia. Hiện giờ người mạnh nhất trong gia tộc họ cũng chỉ ký được hai con Thần thú. Suy cho cùng Thánh thú không dễ tìm, cũng không dễ bị khế ước."
Mộ Khinh Ca nhìn về phía Ngân Trần.
Nàng và Ngân Trần có liên hệ khế ước. Nhưng còn Bạch Li và Nguyên Nguyên...
Phảng phất biết suy nghĩ của Mộ Khinh Ca, Ngân Trần nhìn nàng, truyền âm nói: 'Ta là tự động khế ước với Khinh Ca, cho nên không ảnh hưởng gì với linh thức của ngài. Chờ có thời gian, Khinh Ca có thể khế ước với xà tham ăn Bạch Li kia. Nghĩ tới hẳn là nàng sẽ không phản kháng, vậy linh thức của ngài cũng không bị chiếm hữu. Về sau nếu đụng phải trợ lực thích hợp, thì có thể thêm tiếp.'
Mộ Khinh Ca nghe mà sửng sốt, hỏi lại: 'Ách, ta không phải Thiên Thông sư, có thể trực tiếp khế ước sao?'
Ngân Trần lại đáp: 'Lực tương tác với linh thú của ngài không thấp hơn Thiên Thông sư, không thử xem thì sao biết được? Huống chi, có ta và xà tham ăn giúp ngài trấn áp, cho dù khế ước không thành, ngài cũng sẽ không bị nguy hiểm.'
Ngân Trần nói, khiến Mộ Khinh Ca cảm xúc dâng trào.