Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 857: Mộ Khinh Ca ngươi là tên phụ bạc! (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Ầm!

Bang bang!

Phòng luyện khí trong không gian Mộ Khinh Ca liên tục vang lên tiếng nổ.

Manh Manh và Nguyên Nguyên đứng cùng một chỗ nhìn khói đen tỏa ra từ phòng luyện khí, hai gương mặt xinh đẹp đều đậm vẻ bất đắc dĩ.

"Bao nhiêu lần rồi, chủ nhân còn chưa buông tha?" Manh Manh lắc đầu chớp đôi mắt to tròn.

Nguyên Nguyên bên cạnh cúi đầu cẩn thận đếm ngón tay mình, đếm xong mười ngón còn thấy chưa đủ. Hắn nâng mặt lên, nốt chu sa giữa trán phá lệ yêu dã, nói với Manh Manh: "Là mười hai lần, hay là mười lăm lần nhở?"

Hai người vừa dứt lời, cửa phòng luyện khí mở ra, một tràng khói đặc bay bay tràn ngập không gian.

"Khụ khụ..."

"Khụ khụ!"

Manh Manh và Nguyên Nguyên bị sặc không ngóc đầu lên được, lui vội ra sau.

Chờ khói đặc tan hết, bọn họ mới nhìn thấy bóng người chật vật nhưng đầy khí chất tiêu sái đi ra. Nàng dạo bước, chắp tay ra sau, rũ mi liễm mắt như đang khổ tư gì đó, căn bản không chú ý tới hai người đứng bên ngoài.

Lúc đi qua Manh Manh và Nguyên Nguyên, hai người mới chú ý tới mặt nàng bị đen đen bẩn bẩn, hồng bào cũng như bị đi ra từ mỏ than.

Hai người đi theo nàng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy kinh tủng.

"Mẫu thân lão đại bị sao vậy? Mê muội sao?" Nguyên Nguyên kéo kéo góc áo Manh Manh, ngơ ngác hỏi.

Manh Manh chớp chớp mắt, gật đầu: "Mê muội đó."

"Không chỉ là luyện khí thôi sao, đến mức tốn sức như vậy?" Nguyên Nguyên không hiểu lẩm bẩm.

Lập tức trán hắn đau xót, gương mặt xinh đẹp nhe răng trợn mắt.

"Manh Manh ngươi làm gì đấy?" Nguyên Nguyên che trán, quát lại đầu sỏ gây tội.

Manh Manh trừng to mắt, chống nạnh nói: "Ngươi là luyện khí sư sao? Biết cái gì gọi là luyện khí không? Chủ nhân muốn tốt hơn, muốn đột phá mình rèn lên binh khí cấp bậc Thần khí."

"Vậy cũng không thể điên cuồng không ăn không ngủ được!" Nguyên Nguyên ủy khuất nói.

Hắn còn không phải lo lắng thân thể mẫu thân lão đại sao.

Manh Manh ra vẻ lão thành, thở dài bất đắc dĩ: "Ngươi không phải không biết tính tình chủ nhân, một khi quyết định chuyện gì là sẽ toàn tâm toàn ý. Lần này ngài bế quan nửa tháng, còn biết tự mình đi ra đã xem như không tệ. Trước kia lúc mấy gia hỏa các ngươi còn chưa tới, ngài luyện đan cũng là thế này."

Chờ Mộ Khinh Ca lại xuất hiện trước mặt hai người, đã thay đổi y phục sạch sẽ, có tinh thần hơn nhiều.

Nhìn thấy hai người đứng ở đó, nàng sửng sốt kinh ngạc hỏi: "Hai người các ngươi ở đây làm gì?"

Nguyên Nguyên lập tức chạy đến cạnh nàng, ủy khuất làm nũng: "Mẫu thân lão đại, giờ ngài mới phát hiện ra chúng ta à!"

Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt.

"Chắc chắn vậy rồi, bằng không sao biểu cảm chủ nhân lại tỏ vẻ kinh ngạc thế kia?" Manh Manh cũng đi tới bẹt miệng.

"Ha hả." Mộ Khinh Ca cười cười, tò mò hỏi: "Vừa rồi các ngươi vẫn luôn ở chỗ này sao?"

Thấy Nguyên Nguyên và Manh Manh đều gật đầu lia lịa, khóe miệng nàng hơi kéo, giải thích: "Vừa rồi ta suy nghĩ chút vấn đề, cho nên không chú ý tới."

Kết quả hai người ăn ý cho nàng ánh mắt "biết ngay mà".

Mộ Khinh Ca sờ sờ chóp mũi, nói với hai người: "Ta ra ngoài trước, Nguyên Nguyên tạm thời ở lại không gian đi." Trước khi đi, nàng lại xoay người nhắc nhở: "Đúng rồi, bên phía Hống, nếu không có việc gì các ngươi đừng đi trêu chọc nó." Tên kia ngại uy lực của Tử Mẫu Hoàn nên không thể không bị nàng áp chế, nhưng lại không thấy nó có thể chịu đựng hai con quỷ sứ Manh Manh và Nguyên Nguyên.

"Đã biết."

"Mẫu thân lão đại yên tâm."

Manh Manh và Nguyên Nguyên lên tiếng đảm bảo.

Mộ Khinh Ca nhướng mày. Yên tâm? Nhưng hai tên gia hỏa ghé cùng một chỗ này, nàng chẳng yên tâm nổi.

"Tóm lại các ngươi mà đi chọc nó, bị nó bắt nạt thì đừng có tìm ta khóc nhè." Mộ Khinh Ca nói xong, xoay người rời khỏi không gian, biến mất trước mặt hai người.

...

Trong khách đi3m, ở sân viện thanh tĩnh trước cửa phòng, Bạch Li canh bên ngoài.

Tuyết Gia và Huyễn Nhã đứng hành lang đối diện nàng.

"Bạch Li tỷ tỷ, xin nhường một chút, chúng ta muốn vào hầu hạ Thiếu chủ." Huyễn Nhã bưng chậu rửa mặt, nói Bạch Li.

Tuyết Gia thì bưng một cái khay tràn đầy món ăn tinh xảo Mộ Khinh Ca thích ăn.

"Khinh Ca đang bế quan, không thể quấy rầy." Bạch Li khoanh tay trước ng.ự.c, lười biếng dựa vào cạnh cửa, híp nửa mặt nhìn.

Huyễn Nhã nhíu mày, muốn nói gì đó, lại bị Tuyết Gia ngăn lại.

Tuyết Gia mở miệng nói: "Bạch Li tỷ tỷ, nếu tỷ nói Thiếu chủ bế quan, vậy đã qua nửa tháng rồi. Ngài ấy tổng không thể ăn uống rửa mặt chứ. Chúng ta muốn mang đồ vào, sẽ không làm phiền Thiếu chủ."

Mộ Khinh Ca bế quan, chưa thông báo đến các nàng.

Từ nửa tháng trước các nàng bị Bạch Li ngăn lại ngoài cửa, bảo rằng Mộ Khinh Ca bế quan.

Thời gian nhoáng cái đã qua nửa tháng, các nàng dừng chân ở Lưu Hỏa Thành nửa tháng. Các đại gia tộc và Lưu Khách đều tản hết, Lưu Hỏa Thành náo nhiệt cũng trở nên hiu quạnh đi nhiều.

"Các ngươi nghi ngờ ta nói dối? Hay là lo ta ăn Khinh Ca?" Bạch Li trêu chọc.

Tuyết Gia mím môi.

Huyễn Nhã nhíu mày lời lẽ: "Bạch Li tỷ tỷ đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn xác định Thiếu chủ không sao."

"Ngài rất tốt." Bạch Li nói.

"Bạch Li tỷ tỷ, chức trách của chúng ta là chăm sóc Thiếu chủ, bảo vệ Thiếu chủ. Nếu Thiếu chủ muốn đi mạo hiểm, chúng ta cũng phải canh giữ bên cạnh." Tuyết Gia cắn môi nói.

Nàng và Huyễn Nhã là lo lắng Mộ Khinh Ca trộm đi đâu mạo hiểm. Vạn nhất có chuyện gì, vậy phải làm sao giờ?

"Nếu Khinh Ca thật sự có nguy hiểm, bằng vào thân thủ các ngươi thì có thể tạo nên tác dụng gì?" Bạch Li châm biếm không chút lưu tình.

Huyễn Nhã và Tuyết Gia nghẹn lời.

Hai người các nàng vẫn ở Hôi cảnh tầng năm và tầng sáu, đều chưa đột phá Ngân cảnh. Nếu ngay cả Mộ Khinh Ca tu vi Ngân cảnh tầng ba còn không xử lý được, vậy hai người các nàng có thể mang đến tác dụng gì?

"Lo lắng Khinh Ca không thành vấn đề. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, chuyện đầu tiên cần phải làm được, chính là phục tùng ngài an bài." Thanh âm Bạch Li phiếm lạnh, giọng nói trẻ con ẩn hàm lạnh lẽo uy nghiêm.

"Bạch Li tỷ tỷ giáo huấn phải." Tuyết Gia rũ mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc nàng.

Huyễn Nhã cũng không cãi lại.

"Bảo họ vào đi." Đột nhiên trong căn phòng an tĩnh truyền ra tiếng Mộ Khinh Ca.

Đáy mắt Bạch Li xẹt qua tia u quang, nhường ra lối vào.

Nàng duỗi tay đẩy cửa, thấy Mộ Khinh Ca ngồi ngay ngắn trên ghế. Thân hình uốn éo như rắn nước tức thì đi tới bên Mộ Khinh Ca, hai tay thân mật quấn lấy cánh tay nàng: "Khinh Ca."

Mộ Khinh Ca quay ra nhìn nàng, cong miệng, không ngăn cản.

Sau đó lại nhìn Huyễn Nhã và Tuyết Gia bước vào phòng.

Hai nàng nhìn thấy Mộ Khinh Ca bình an ngồi trong phòng, thầm thở phào. Thả đồ xuống, hai người quỳ xuống thỉnh tội Mộ Khinh Ca.

"Được rồi, đều đứng lên đi." Mộ Khinh Ca tùy ý nói.

Huyễn Nhã và Tuyết Gia cảm tạ, đứng lên.

Tuyết Gia mở miệng nói: "Thiếu chủ, mấy hôm trước ta nhận được tin từ tộc. Đại Tư Tế đã khởi hành tới Trung Cổ Giới gặp mặt Thiếu chủ."

"Ồ?" Mộ Khinh Ca sáng mắt, rút khỏi tay Bạch Li, đứng lên.

Cuối cùng cũng chờ được lão gia hỏa này! Nghi vấn trong lòng nàng có phải cũng sẽ được đáp án?

"Khi nào Đại Tư Tế sẽ tới?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Tuyết Gia nói: "Đại Tư Tế còn đang trên đường, thỉnh Thiếu chủ định ra địa điểm để hai bên thuận tiện gặp nhau."

Mộ Khinh Ca trầm tư, lấy bản đồ Tây châu bày ra mặt bàn. Nàng muốn đi Phù Sa Thành tự mình gặp Tang Lam Nhược và Mộ Liên Thành. Mà hiện tại nàng vẫn đang ở Lưu Hỏa Thành...

Ngón tay Mộ Khinh Ca di chuyển trên bản đồ, cuối cùng dừng lại ở tòa thành nằm giữa Lưu Hỏa Thành và Phù Sa Thành: "Ở đây đi, Triều Hàn Thành."

Tuyết Gia nhớ kỹ địa điểm, thầm tính rồi báo Mộ Khinh Ca: "Lúc nghe tin, Đại Tư Tế đã tiến vào Nam châu. Nếu lợi dụng Truyền Tống Trận sẽ rút ngắn được thời gian. Chúng ta khởi hành đi Triều Hàn Thành trước, đoán chừng chắc mất mười ngày. Hẳn chúng ta đến Triều Hàn Thành không lâu là Đại Tư Tế sẽ đến."

Mộ Khinh Ca gật gật đầu.

Vậy là tốt nhất, không cần trì hoãn lâu.

Vì sao không trực tiếp chọn gặp mặt ở Phù Sa Thành? Bởi vì ở đó có Tang gia, nàng đi tới đó làm việc riêng, không hy vọng trong lúc ấy bị công việc và thế lực khác chen vào.

"Ngày mai khởi hành." Mộ Khinh Ca xác định thời gian.

"Thiếu chủ." Huyễn Nhã mở miệng nói: "Ngài bảo ta lưu ý tin tức Mộ Lạc Phong, ta tra được có một kẻ tương tự Mộ Lạc Phong xuất hiện ở Tây châu."

"Mộ Lạc Phong xuất hiện?" Mộ Khinh Ca nheo mắt, b4n r4 hàn ý: "Tiếp tục tra, xác định thân phận." Dám làm ra việc xấu giá họa cho nàng, nàng còn có thể mặc gã tháng ngày tiêu dao sao?

Huyễn Nhã gật gật đầu, lại nói: "Thiếu chủ, còn có một việc..." Nàng muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn sang hướng Bạch Li.

Mộ Khinh Ca nhìn theo tầm mắt nàng, không thèm để ý: "Bạch Li không phải người ngoài."

Bạch Li cười đến hớn hở.

Huyễn Nhã cũng không hề cố kỵ, mở miệng nói: "Về bản đồ trên người ta và Tuyết Gia muội muội, có lẽ ta đã tìm được cách bóc bản đồ xuống."

"Nói." Mộ Khinh Ca nhướng mày, đôi mắt thanh thấu nóng rực.

"Ta cẩn thận nhớ lại sách cổ từng xem trong tộc, trong đó ghi lại có một cách chuyển thác bản đồ của chúng ta lên cơ thể người khác." Huyễn Nhã nói.

"Chuyển thác?" Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Chuyển thác có ích gì? Chỉ là đổi từ người này sang người khác thôi mà.

Huyễn Nhã tiếp tục nói: "Ta biết Thiếu chủ là chính nhân quân tử, không có tâm tư khác với hai chúng ta. Nhưng chung quy Thiếu chủ cũng sẽ thành thân, nếu Thiếu chủ có người trong lòng, hai chúng ta sẽ chuyển thác bản đồ lên người nàng ấy. Chỉ cần Thiếu chủ và nàng ấy có tình cảm phu thê, vậy có thể dễ dàng được bản đồ, chẳng phải đẹp cả đôi đường?"

Nói xong nàng có chút thấp thỏm nhìn Mộ Khinh Ca. Bởi vì nàng vẫn chưa làm rõ vị đại nhân đột nhiên xuất hiện đột nhiên rời đi kia có quan hệ gì với Thiếu chủ.

Cử chỉ thân mật ấy giống như đã vượt qua tình bằng hữu.

Nhưng Thiếu chủ Mộ tộc của bọn họ cần phải kéo dài huyết mạch. Cho nên phương pháp là thật, thử cũng là thật.

"Nếu trực tiếp chuyển thác lên người ta thì sao?" Mộ Khinh Ca chợt hỏi.

Huyễn Nhã sửng sốt, lắc đầu nói: "Thứ nhất, cách này chỉ có thể chuyển thác lên nữ tử. Thứ hai, làm vật dẫn, người bị chuyển thác không thể nhìn được nội dung bản đồ, giống như ta và Tuyết Gia vậy."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chớp động, nói với hai người: "Các ngươi lui xuống trước đi."

Phản ứng và đáp án của nàng vượt dự kiến của Huyễn Nhã.

"Vâng, Thiếu chủ."

Không trái lời Mộ Khinh Ca, Tuyết Gia và Huyễn Nhã ra khỏi phòng.

Sau khi hai người đi, Mộ Khinh Ca thấy được ánh mắt bỡn cợt của Bạch Li.

"Buồn cười lắm à?" Mộ Khinh Ca cáu bẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.