"Sát tinh? Đại kiếp nạn sinh tử?" Mộ Khinh Ca nhíu mày.
Nàng hỏi: "Ngươi biết ngôi sao nào đại biểu cho ta?"
Đại Tư Tế lắc đầu hổ thẹn: "Ta không nhìn tới mệnh tinh của Thiếu chủ, bởi vì ta là Thiên Lộc giả thuộc Mộ tộc! Thiên Lộc giả của Mộ tộc sẽ không nhìn tới mệnh tinh của chủ nhân Mộ tộc!" Khi nói ra câu này, giọng ông ẩn chứa kích động. Ý tứ kia rất rõ ràng, ông nhận định thân phận Mộ Khinh Ca!
Ám chỉ rõ ràng như thế, Mộ Khinh Ca tất nhiên nghe hiểu.
Nhưng nàng không tiếp lời.
Đại Tư Tế thoáng bình ổn tâm trạng, rồi tiếp tục nói: "Nhưng ta có thể nhìn thấy ám tinh đại diện cho khí vận Mộ tộc. Sát tinh đó đang uy hiếp ám tinh."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca khẽ nhúc nhích, trầm giọng hỏi: "Nói cách khác, sát tinh đang uy hiếp người mang khí vận Mộ tộc. Ngươi chắc chắn người đó chính là ta?"
"Thiếu chủ!" Đại Tư Tế đột nhiên đứng lên, nói Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ chính là người đó, chính là hy vọng Mộ tộc đợi vạn năm! Lão phu chắc chắn điểm này! Ta thề bằng danh dự Thiên Lộc giả!"
Mộ Khinh Ca vẫy vẫy tay, không hề bị ảnh hưởng: "Ta gọi ngươi tới ngoại trừ việc muốn hỏi chuyện ngươi, chính là có một số việc ta muốn nói rõ ràng."
"Thiếu chủ mời nói." Đại Tư Tế bình phục tâm tình, lại ngồi xuống.
Mộ Khinh Ca nói: "Ta chỉ cảm thấy hứng thú với Thần Sách, không hề có h4m muốn trở thành người thừa kế Mộ tộc gì đó, càng đừng nói đến gánh vác trọng trách khôi phục Mộ tộc. Ta rất bận, thật sự không có tinh lực đi hoàn thành nhiệm vụ lớn lao gian khổ kia. Cho nên các ngươi vẫn nên đi tìm người nào thích hợp nhận làm Thiếu chủ đi. Dù sao người đề cử không chỉ có mỗi mình ta!"
"Thiếu chủ, ngài cho rằng có thể thoát khỏi vận mệnh sao? Ngài là người được trời chọn, ngài xuất hiện chính là hy vọng của Mộ tộc." Đại Tư Tế lắc đầu cười khổ.
Mộ Khinh Ca nhíu mày: "Đừng có tẩy não ta, cứ như tổ chức tà giáo vậy." Cái gì mà thiên mệnh? Người được trời chọn?
Nàng chỉ là một sợi cô hồn dị thế trùng hợp tiến vào cơ thể Mộ Khinh Ca, trùng sinh ở dị thế mà thôi. Nếu nàng không tới, Mộ Khinh Ca đã sớm hoá thành cát bụi, đâu ra thiên mệnh chi nhân?
"Được, ta không nói. Nhưng Thiếu chủ ngài có từng nghĩ tới, người thừa kế Mộ tộc cần phải có được Thần Sách. Ngài muốn Thần Sách, cho dù không muốn đảm đương trách nhiệm Thiếu chủ, những người khác sẽ buông tha ngài sao? Ngài sẽ hào phóng chia sẻ Thần Sách, bọn họ sẽ chịu đựng một cái uy hiếp bên mình sao? Sẽ chịu đựng trên thế giới còn có một kẻ tu luyện Thần Sách sao?" Đại Tư Tế tận tình khuyên bảo.
"..." Mộ Khinh Ca hiểu đạo lý này. Lời Đại Tư Tế nói khiến nàng trầm mặc.
Nhưng cố tình nàng không muốn từ bỏ Thần Sách, thật khiến nàng rối rắm.
Đừng nói là nàng, đổi lại là bất kỳ kẻ nào cũng sẽ không chắp tay nhường lại thứ mình trăm cay nghìn đắng mới có được.
"Cho nên, Thiếu chủ à. Rất nhiều chuyện không phải ngài muốn rời khỏi là rời khỏi. Vào một khắc ngài có được Thần Sách, sẽ chú định dây dưa không thể thoát ra." Đại Tư Tế khuyên nhủ.
Mộ Khinh Ca tiếp tục trầm mặc, tư duy nhanh chóng vận chuyển.
Nàng có thể tiếp tục chơi trò chơi này, tiếp tục sắm vai người thừa kế Mộ tộc. Sau đó thì sao? Ngay cả nàng không đi đối phó người khác, người khác cũng sẽ vì Thần Sách, bớt đi một kẻ cạnh tranh mà đối phó nàng. Xuất phát từ tự vệ, nàng chắc chắn sẽ đánh trả.
Hoặc là, nàng ch3t! Hoặc là, đối phương ch3t!
Hơn nữa từ miệng Đại Tư Tế có thể đoán ra, Mộ Lạc Phong giống nàng chỉ là một trong số đó. Rốt cuộc có bao nhiêu người được đề cử, không ai rõ.
Nếu nàng có thể sống đến cuối cùng, trở thành người thắng cuối cùng. Vậy người thắng cần phải gánh vác trách nhiệm hay là không gánh?
Có phải sẽ giống như bây giờ, cho dù nàng thể hiện thái độ, không muốn nghĩ tới khôi phục Mộ tộc. Vậy đám Thần khác, những kẻ có thù oán với Mộ tộc sẽ tin tưởng sao? Sẽ đuổi gi3t nàng, mà nàng lại phản kháng. Vậy phải có đủ sức mạnh, tàn thần Mộ tộc sẽ là người được chọn tốt nhất.
Kết quả đơn giản chỉ có hai. Một là nàng mang theo người Mộ tộc dư lại cùng ch3t, hoàn toàn dập tắt hy vọng Mộ tộc. Hai là nàng mang theo tàn thần Mộ tộc đánh bại đám Thần tộc đó.
Kết quả có khác gì gánh vác phục hưng Mộ tộc?
"Đây là một cái hố to! Một cái hố to vạn năm!" Mộ Khinh Ca sỉ vả. Bởi vì Thần Sách mà bị lọt xuống hố sâu được bố trí tỉ mỉ vạn năm, không bò lên nổi!
Để nàng nén giận chính là, nàng cư nhiên bị tính kế bởi người của vạn năm trước!
Răng rắc!
Mộ Khinh Ca nắm chặt tay, xương kêu rôm rốp.
Đại Tư Tế nhìn thấy nàng toả hàn khí dày đặc, cả người đều thấy lạnh.
"Thiếu chủ..." Lát sau, Đại Tư Tế thử gọi nhỏ nhẹ.
Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.
Qua hồi lâu, nàng mới chậm rãi trợn mắt thở hắt ra. Nói với Đại Tư Tế: "Xem ra các ngươi muốn chọn ta, vậy ta không còn lựa chọn khác."
Nói đến tâm bất cam tình bất nguyện.
Bây giờ nàng rất muốn đi quất xác! Phải làm thao?
Nàng muốn đào tộc trưởng Mộ tộc vạn năm trước ra hung hăng chà đạp một trận, phát ti3t oán khí bị tính kế.
"Thiếu chủ, khôi phục Mộ tộc là sứ mệnh của ngài." Đại Tư Tế cư nhiên dùng kính xưng với nàng.
Ta phi!
Mộ Khinh Ca bực bội: "Đừng có nhắc đến sứ mệnh gì với ta! Chờ ta lấy xong Thần Sách cuốn Trung, tìm được Thần Sách cuốn Hạ rồi nói sau."
Đại Tư Tế im như thóc, thức thời không đâm vào họng súng Mộ Khinh Ca.
Đợi một hồi, Mộ Khinh Ca bình phục tâm tình hỏi Đại Tư Tế: "Ngươi sống lâu như vậy, còn là Thiên Lộc giả. Vậy có nghe qua Nhất Niên Hàn Tấc?" Nàng đưa ra bốn chữ trên bản đồ.
"Nhất Niên Hàn Tấc?" Đại Tư Tế nhíu mày.
Ông lão gật đầu, đôi mắt cơ trí chợt loé ánh sáng: "Ta nhớ bản đồ do chúng ta bảo quản có khắc hai chữ Niên Hàn."
"Không sai." Mộ Khinh Ca thừa nhận.
Đại Tư Tế im lăng một hồi, chậm rãi gật đầu: "Niên Hàn thì không hiểu, nhưng nếu có chữ Tấc đi kèm thì ta lại có phỏng đoán."
"Nói nghe xem." Mộ Khinh Ca lập tức hứng thú.
Đại Tư Tế nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Vạn năm trước, ở Thần Ma đại lục có thói quen dùng Tấc để hình dung không gian do thần lực bổ ra. Nhất là con số, Niên chỉ thời đại, vậy Hàn là chỉ tên không gian."
"Thì ra bốn chữ mang ý này!" Mộ Khinh Ca hiểu.
Nàng không lên tiếng, tiếp tục nghe Đại Tư Tế phân tích.
"Nhất Niên, ta nghĩ là không gian đó chỉ có một ngàn năm, là một không gian mới. Gọi là Hàn, vậy khí hậu trong không gian rất rét lạnh." Đại Tư Tế bổ sung.
"Nhất Niên vì sao không phải chỉ một năm, mà là một ngàn năm?" Mộ Khinh Ca khó hiểu.
Đại Tư Tế lắc đầu nói: "Một năm không có khả năng, tuổi ở Thần Ma đại lục thông thường đều là ngàn năm. Vạn năm qua đi, phiến không gian chắc chỉ mười mấy tuổi."
"Vậy làm sao để ta tìm được không gian kia?" Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi.
Đại Tư Tế nghĩ nghĩ, đứng lên nói: "Thiếu chủ, trên bản đồ còn chữ nào khác không, hoặc là toạ độ?"
Mộ Khinh Ca ngưng thần nghĩ, bản đồ hiện lên trong đầu nàng.
Ngoại trừ bốn chữ, trên bản đồ miêu tả dãy núi con sông, một loạt văn tự nhỏ dần dần nhảy ra...
"Càn tám Khôn bốn Chấn ly mười tám..." Mộ Khinh Ca thì thầm.
Đại Tư Tế nghe đến sáng mắt!
Ông lặp lại chữ Mộ Khinh Ca nói ra. Sau khi kết thúc, bèn kinh hỉ nói: "Nơi này cất giấu toạ độ! Hơn nữa đây là thủ pháp của sư huynh ta!"
Nói xong, ông lão đột nhiên biến sắc: "Không tốt! Nếu sư huynh ta tham dự chế tác bản đồ, vậy chắc chắn có thể phỏng đoán Thần Sách cuốn Trung cất giấu ở đó."
Mộ Khinh Ca nhíu mày: "Nói rõ ràng."
Đại Tư Tế hít một hơi thật sâu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Mộ Khinh Ca: "Sư huynh ta cũng là Thiên Lộc giả thuộc Mộ tộc. Vốn là huynh ấy phải đi theo dòng chính, nhưng hắn lại nhận định người mang đến hy vọng vạn năm sau sẽ không xuất hiện trong dòng chính, càng không muốn đi Lâm Xuyên cằn cỗi nên mới đổi thành ta. Còn hắn thì đi theo một chi huyết mạch khác. Vạn năm qua ta căn bản không biết hắn ở đâu. Nhưng ta chắc chắn một khi hắn tìm được người thừa kế thích hợp, thì sẽ toàn lực phụ trợ. Phương thức che giấu toạ độ do hắn sáng tạo, ta liếc mắt là có thể nhận ra. Kể cả không biết tộc trưởng giấu Thần Sách cuốn Trung vào trong này, nhưng chắc chắn sẽ lần ra manh mối đến tìm kiếm. Sư huynh ta rất lợi hại, Thiếu chủ xuất hiện dẫn động ám tinh Mộ tộc, e là hắn đã biết. Càng sẽ đoán được bản đồ nằm ở chỗ Thiếu chủ, có lẽ kiếp nạn của Thiếu chủ sẽ liên quan đến hắn!"
Mộ Khinh Ca nghe vậy lòng trầm xuống.
Nàng bảo Đại Tư Tế: "Việc này trước không cần quan tâm. Nếu đây là phương pháp sư huynh ngươi sáng chế, hẳn ngươi có thể phá giải. Nhiệm vụ bây giờ của ngươi là mau chóng phá giải toạ độ, để ta vào không gian trước đám người kia, tìm được Thần Sách cuốn Trung."
"Vâng!" Đại Tư Tế lập tức đồng ý.
"Trong khoảng thời gian này ngươi đi theo ta. Không cần làm gì, an tâm suy tính toạ độ là được." Mộ Khinh Ca đương nhiên sẽ không thả ông về ngay.
May là Đại Tư Tế không vội về, ông không yên tâm Mộ Khinh Ca ứng kiếp, càng lo lắng sát tinh gây bất lợi cho Mộ Khinh Ca. Cho nên khi Mộ Khinh Ca yêu cầu ông ở lại, ông đồng ý.
...
Trong Triều Hàn Thành, Khương Ly và Mai Tử Trọng phát tin tức trong Lưu Khách thị tộc, truyền tin đã tìm được Mộ Khinh Ca cho ba người Triệu Nam Tinh ở Đông châu.
Vừa làm xong, bọn họ thấy Huyễn Nhã xuất hiện ở Lưu Khách thị tộc.
Nàng dường như không nhìn thấy hai người họ, trực tiếp đi tới chỗ phát tin tức.
Tròng mắt Khương Ly xoay chuyển, nói với Mai Tử Trọng: "Chúng ta qua đó xem."
Mai Tử Trọng nhìn nàng, nhẹ gật đầu.
Hai người theo sau Huyễn Nhã, thấy nàng đang cẩn thận nhìn những tin tức công bố ra. Tin tức phần lớn đều giống tin bọn họ truyền cho Triệu Nam Tinh, không có gì hiếm lạ.
Hơn nữa không phải đương sự thì xem cũng chẳng hiểu.
Nhìn một hồi, Khương Ly nghi hoặc vỗ vai Huyễn Nhã khiến nàng quay đầu nhìn.
Chợt thấy Khương Ly và Mai Tử Trọng, trong mắt Huyễn Nhã hiện lên tia kinh ngạc, nhưng vẫn cúi đầu hành lễ: "Khương cô nương, Mai công tử."
Huyễn Nhã quay đầu, tầm mắt lại nhìn lên những dòng tin nhắn kia. Nhìn chăm chú một cái trong số đó rồi giải thích cho hai người: "Khoảng thời gian trước có một tên tiểu nhân giả danh Thiếu chủ làm nhục nữ tử, sau đó may mắn chạy thoát. Hiện tại nàng ấy đang truyền tin cho chúng ta, gã đang xuất hiện ở Tây châu."
"Cái gì! Cư nhiên có kẻ dám giả mạo Mộ Khinh Ca? Gã chán sống sao?" Trọng điểm chú ý của Khương Ly vĩnh viễn lệch với người ta.
Mai Tử Trọng nhíu mày: "Giả mạo Khinh Ca làm nhục nữ tử?" Hắn hừ lạnh phẫn nộ.
Huyễn Nhã quay đầu nhìn, cười xinh đẹp: "Đã có tin tức của gã, ta phải lập tức bẩm báo Thiếu chủ."