Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 882: Ai dám động vào bà ấy, ta gi3t kẻ đó! (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Tang Lam Nhược nói, từng câu từng chữ đều khiến Tang Thuấn Vương xé rách tâm can.

Ông có thể làm bộ không biết, giấu nhẹm chuyện này. Nhưng một khi vậy, ông sẽ không xứng làm gia chủ Tang gia. Mà tương lai nếu Mộ Khinh Ca dựa theo chỉ pháp luyện khí Tang gia luyện ra binh khí, cũng sẽ bị toàn tộc Tang gia đuổi gi3t.

Tang Lam Nhược muốn tự gánh chuyện này, chính là hy vọng mọi chuyện kết thúc ở chỗ bà, đừng liên lụy đến Mộ Khinh Ca.

"Con thật sự muốn thế?" Tang Thuấn Vương run rẩy.

Tang Lam Nhược cười xinh đẹp: "Con là nữ nhi cha, hiện giờ Tang gia tràn ngập nguy cơ. Nếu phụ thân không tử hình con, vậy sẽ lung lay tộc nhân. Đưa cho Ca nhi thuật luyện khí, là chuyện duy nhất con có thể làm cho nó. Mà gánh vác trách nhiệm này, cũng là chuyện duy nhất con có thể làm vì cha. Sau này phụ thân có thể quản lý Tang gia càng tốt hơn, dẹp bỏ những ý kiến bất mãn đó." Mấy năm nay bà tự giam cầm nhưng không phải không biết gì, trong tộc có rất nhiều người bất mãn với thái độ dung túng của phụ thân với bà.

Nếu lúc này bà bị xử phạt, sẽ giúp Tang Thuấn Vương quản lý Tang gia càng thuận lợi hơn, nói không chừng sẽ có một ngày Tang gia đi l3n đỉnh cao.

Tang Thuấn Vương thống khổ nhắm mắt, đấu tranh hồi lâu.

Cuối cùng, ông hô to: "Người tới, Tang Lam Nhược lén truyền thụ thuật luyện khí Tang gia. Dẫn nó vào tộc địa, chọn ngày đại thẩm trước mặt tộc nhân!"

Kêu xong những lời này, cả khuôn mặt và cổ họng đều căng đến đỏ tím, trán nổi rõ gân xanh, hốc mắt giăng kín tơ máu.

"Đa tạ phụ thân thành toàn." Tang Lam Nhược nở nụ cười xán lạn.

...

"Các ngươi tới làm gì?" Mộ Khinh Ca nắm chặt trang giấy. Ánh mắt trầm xuống nhìn đôi tỷ đệ Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần.

"Lão đại, cuối cùng chúng ta cũng đuổi kịp. Nương bảo chúng ta đưa huynh rời khỏi Phù Sa Thành, nói là lo lắng Tang gia sẽ gây bất lợi cho huynh, muốn chúng ta đưa huynh đến nơi an toàn. Sau đó nhân cơ hội trở về Mộ phủ Lâm Xuyên một chuyến." Mộ Dực Trần nhanh mồm nhanh miệng nói.

Mộ Tuyết Vũ cũng gật đầu: "Lão đại, tuy hiện tại huynh không chịu nhận nương, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, điểm này sẽ không thay đổi."

Hai người nói khiến sắc mặt Mộ Khinh Ca tối xuống.

Mặt mũi nàng khó coi khiến Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần khó hiểu, không biết có phải mình nói sai gì rồi không.

"Hai đứa ngu ngốc này! Rõ ràng là Tang Lam Nhược muốn hai đứa nó rời khỏi Tang gia!" Mộ Khinh Ca phẫn nộ.

Khi nhìn thấy thứ Tang Lam Nhược đưa cho nàng là chỉ pháp luyện khí Tang gia, nàng nhanh chóng nhận ra không đúng.

Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần xuất hiện, càng chứng thực suy đoán của nàng.

Tự mình truyền thuật luyện khí ra, sẽ có hậu quả gì? Chỉ cần nhìn vào việc Tang Thuấn Vương tình nguyện từ bỏ cứu trị Tang Lam Nhược là biết, hình phạt tuyệt đối không nhẹ.

"Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?" Mộ Thần nhận ra Mộ Khinh Ca không đúng, mở miệng hỏi.

"Có chuyện." Mộ Khinh Ca trầm giọng.

Trong tay nàng cầm thuật luyện khí mà Tang Lam Nhược đưa, nhưng nội tâm không muốn nhận phần ân tình này.

"Quay về vậy, trước khi bị phát hiện." Mộ Khinh Ca nheo mắt, thầm hạ quyết định. Nàng muốn thuật luyện khí Tang gia sẽ tự mình nghĩ cách, không cần Tang Lam Nhược giúp nàng.

Nhưng còn chưa chờ nàng cử động, trong Phù Sa Thành chợt vang lên tiếng kèn trầm thấp.

Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần nghe thanh âm này, sắc mặt lập tức biến đổi.

"Đây là thanh âm triệu tập tộc nhân Tang gia." Mộ Tuyết Vũ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

"Nhất định là đại sự gì đó, tiếng kèn sẽ không thổi lên trừ phi là đại sự." Mộ Dực Trần cũng nói.

Nội tâm Mộ Khinh Ca trầm xuống, thầm nghĩ "xem ra đã bị phát hiện."

Vậy thì trước mặt nàng có hai lựa chọn. Hoặc là thừa dịp Tang gia chưa đuổi theo, rời khỏi Phù Sa Thành. Hoặc là, trở về Tang gia.

Đôi mắt thanh thấu lóe tia sắc bén. Nàng đi qua Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần.

"Thiếu chủ, ngài muốn đi đâu vậy?" Mộ Bằng mở miệng thay tiếng lòng mọi người.

"Tang gia" Mộ Khinh Ca không dừng bước, chỉ để lại hai chữ khiến ai nấy khó hiểu. Tang gia xảy ra chuyện, nàng tới xem náo nhiệt gì?

...

Trong chiếc xe lao tù, con mắt Tang Lam Nhược sưng đỏ, cắn chặt môi nhìn về phía Tang Thuấn Vương đầy sắc bén.

Tang Thuấn Vương đứng ngoài xe tù, phớt lờ ánh mắt sắc bén của bà, chậm rãi nói: "Lam Nhược, đừng trách ta. Con là nữ nhi cha, cha không muốn con cứ ch3t đi như vậy. Kèn đã vang, nếu nó đang ở cùng bọn Tuyết Vũ, nhất định sẽ biết. Nếu nó gấp gáp trở về vì con, cho dù ta không làm gia chủ cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ mẹ con các người an toàn. Nhưng nếu nó ngoan tâm không tới, vậy cha cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con bị ném vào lò luyện."

"Nếu Ca nhi có bất kỳ thương tổn gì, ta sẽ hận ông đời đời kiếp kiếp..." Thanh âm Tang Lam Nhược khàn khàn.

Bà tưởng phụ thân đáp ứng bà, sau khi nhốt bà sẽ chờ Mộ Khinh Ca rời khỏi Phù Sa Thành mới bắt đầu xử trí. Không ngờ ông lập tức thổi tiếng kèn triệu hồi toàn tộc.

Không cần một canh giờ, toàn bộ Tang tộc trong Phù Sa Thành đều sẽ tụ tập.

"Hận đi. Con có hận phụ thân, phụ thân vẫn sẽ làm vậy." Tang Thuấn Vương nói xong, xoay người rời đi.

...

Mộ Khinh Ca chợt muốn về Tang gia, mọi người khó hiểu.

Nhưng tiếng kèn vang lên thuyết minh Tang gia xảy ra chuyện lớn. Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần cũng không thể rời đi lúc này.

Đoàn người vội vã về Tang gia, phát hiện cửa phủ đóng chặt, bên trong giống như không có người.

"Chắc chắn là đi tộc địa!" Mộ Tuyết Vũ xoay người nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

"Tộc địa?" Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Mộ Tuyết Vũ gật đầu, giải thích: "Nếu xảy ra đại sự cần toàn tộc tham dự, vậy sẽ đến tộc địa giải quyết. Cũng chỉ có nơi đó mới có thể chứa mấy vạn người Tang gia." Cho dù Tang gia suy tàn, tộc nhân họ Tang cộng thêm tộc nhân khác họ cũng có gần mười vạn.

Thời kỳ cường thịnh, thậm chí có mấy chục vạn, thậm chí trăm vạn người nghe danh muốn đến Tang gia xin tên.

Đó là thời đại huy hoàng nhất Cổ tộc!

"Tộc địa ở đâu?" Mộ Khinh Ca truy vấn.

"Cách phủ đệ Tang gia một khoảng." Mộ Tuyết Vũ nói.

"Chúng ta qua đó." Mộ Khinh Ca nói.

"Lão đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Dực Trần khó hiểu.

Mộ Khinh Ca trầm giọng nói: "Lúc ta rời khỏi Tang gia, quyển trục mà Tang Lam Nhược cho ta có cất giấu chỉ pháp luyện khí Tang tộc."

"Cái gì!"

"Cái gì!"

Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần hoảng sợ.

"Vậy tiếng kèn vang lên chắc chắn chuyện đã bị lộ, nương bị bắt! Lén truyền thụ chỉ pháp luyện khí Tang gia chính là bị quất roi, cắm đao, bị tra tấn đến hơi thở thoi thóp rồi bị ném vào lò luyện, đốt thành tro bụi!" Sắc mặt Mộ Tuyết Vũ trắng bệch.

Sắc mặt Mộ Dực Trần cũng cực kém, dưới chân vận linh lực biến mất.

"Lão đại, chúng ta mau chạy tới." Mộ Tuyết Vũ vội hô.

"Thiếu chủ, đây là chuyện Tang gia. Nếu chúng ta qua đó, e rằng sẽ khiến chuyện càng to thêm!" Mộ Thần ngăn cản Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca thanh lãnh nhìn hắn, biểu tình kiên định: "Chuyện này do ta liên lụy, ta phải chịu trách nhiệm." Nếu nàng không đi, để mặc Tang Lam Nhược thật sự ch3t. Vậy nàng sẽ thiếu nợ bà ấy cả đời.

Lấy được thuật luyện khí Tang gia, nàng có thể dùng nữa sao?

Vòng qua Mộ Thần, Mộ Khinh Ca đi cùng Mộ Tuyết Vũ.

Bạch Li và Mai Tử Trọng cũng theo sát, Mộ Bằng nói với Mộ Thần: "Đại trưởng lão, đây là sự khác biệt. Nếu gặp chuyện như vậy, chắc chắn Mộ Lạc Phong sẽ lủi từ lâu, nhưng Khinh Ca thiếu chủ lại dám đứng ra đảm đương, đây mới là Thiếu chủ Mộ tộc chúng ta!"

Mộ Thần thở dài, rất là cảm thán. Hắn phân phó Mộ Bằng: "Ta đi qua trước, bảo hộ Thiếu chủ an toàn. Ngươi nhanh chóng triệu tập nhân thủ chạy tới. Trên đường ta sẽ để lại ký hiệu dẫn đường."

"Vâng, Đại trưởng lão!" Mộ Bằng nghe lệnh, lập tức quay đi.

Sai bảo Mộ Bằng xong, Mộ Thần cũng nhanh chóng đuổi theo.

Gió cuốn cát vàng trong Phù Sa Thành bay vào mắt nhiều người, cũng thổi tan chấp niệm trong lòng.

...

Tù tù...!

Tiếng kèn cổ xưa chậm rãi vang lên.

Tộc địa Tang gia nằm ở ngọn núi phía tây Phù Sa Thành. Ngọn núi nhọn sắc bén và uy nghiêm.

Hai bên vách đá giống như thanh kiếm từ trên trời giáng xuống ngăn cách trời và đất, tạo thành cánh cổng tộc địa Tang tộc.

Nơi đây có khắc đồ đằng Tang tộc, núi đá trong thiên nhiên hình thành nhiều loại binh khí.

Bức tường vây hình vòng cung nối liền với núi đá trông giống binh khí, xếp chồng và lồng lên nhau.

Trung tâm vòng tròn là gần trăm ngàn người tụ tập. Bọn họ đều được tiếng kèn triệu hồi, nhưng không biết chuyện gì xảy ra.

Họ nhìn thấy lò luyện đang cháy hừng hực chậm rãi trồi lên hình đài. Lò luyện sinh ra cùng Tang tộc, có địa vị giống như lão tổ.

Ngọn lửa bên trong là ngọn lửa cộng sinh. Là dị hỏa mà cũng không phải dị hỏa. Từ lúc nó cháy lên, chưa từng dập tắt.

Có tổ tiên Tang gia từng nói ngọn lửa trong lò này tượng trưng cho vận mệnh Tang tộc. Hỏa còn cháy, vậy nói lên trên đời còn Tang tộc. Nếu có một ngày hỏa diệt, đó chính là ngày Tang tộc gặp đại nạn.

Bao đời nay, tổ tiên canh giữ tộc địa luôn xem chừng ngọn lửa trong lò. Nếu là chuyện bình thường, căn bản sẽ không mời đến lò luyện.

Người Tang tộc ở Phù Sa Thành đều tới hết rồi.

Đám đông đứng chung một chỗ, sôi nổi thảo luận suy đoán chuyện gì xảy ra.

"Gia chủ, huynh thật sự muốn trừng phạt Lam Nhược chất nữ sao?" Nhị trưởng lão hỏi Tang Thuấn Vương.

Tang Thuấn Vương mím chặt môi không nói. Đôi mắt thâm thúy nhìn hình đài trôi nổi giữa trời. Cây cột chạm trổ hoa văn tinh xảo đã nhuốm màu của rất nhiều tội nhân, hôm nay sẽ đến lượt nữ nhi ông sao?

Nhị trưởng lão Tang gia: "Đệ thấy chất nữ Lam Nhược là bị đứa con trai bất hiếu kia mê hoặc nên mới làm ra chuyện sai trái, cũng không thể trách hoàn toàn được."

"Nhị ca, huynh không thể nói như vậy. Chúng ta không biết nội tình, tại sao lại trách Mộ... cháu trai Khinh Ca đây?" Tam trưởng lão nói đỡ cho Mộ Khinh Ca.

Hiện giờ hắn mới hiểu được Mộ Khinh Ca đối xử đặc biệt với Tuyết Vũ là vì huyết thống, căn bản không như hắn nghĩ.

"Nội tình? Còn có nội tình? Ngươi không nghe thấy ở sảnh chính gia chủ có nói nó thèm muốn thuật luyện khí Tang gia chúng ta sao? Hiện giờ cũng may gia chủ kịp thời phát hiện, không để chất nữ Lam Nhược thật sự truyền thuật luyện khí cho nó." Nhị trưởng lão trừng mắt.

"Đúng vậy!" Tam trưởng lão cảm thán, khuyên nhủ Tang Thuấn Vương: "Gia chủ, kỳ thật nếu Lam Nhược chất nữ chưa thành công, huynh cần gì gióng trống khua chiêng phạt nặng thế?"

Tang Thuấn Vương chậm rãi mở miệng: "Tang Lam Nhược là nữ nhi ta không sai, nhưng cũng là tộc nhân Tang thị. Quy củ do lão tổ tông định ra, bất luận kẻ nào cũng không được làm trái. Nàng biết rõ đây là trọng tội, còn muốn đi làm. Nếu không xử phạt, chẳng phải sẽ làm nguội lạnh tâm tộc nhân?"

"Nhưng một khi thọc chuyện này ra, dựa theo tộc quy, chất nữ Lam Nhược sẽ bị ném vào lò luyện." Tam trưởng lão không đành lòng.

Tang Thuấn Vương hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Là lựa chọn của nàng, cũng là số phận của nàng."

"Người tới, dẫn tội nhân Tang Lam Nhược lên!" Đột nhiên, ông giơ tay hô to.

Rất nhanh có thị vệ Tang tộc đè ép Tang Lam Nhược đi lên, treo cao hai tay bà lên cây cột trên hình đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.