Tang Thuấn Vương là tộc trưởng, lời ông nói không thể không nghe. Sáu vị Thái Thượng trưởng lão đều ôm lòng kinh ngạc, thu lại khí thế, chỉ là tò mò hơn về Mộ Khinh Ca.
Họ thu lại khí thế, nội tâm Mộ Khinh Ca buông lỏng. Nếu còn tiếp tục nữa, cho dù gian lận bằng Bát Hoang Hư Không Viêm thì cũng không thể chịu đựng được.
"Chuyện này là thế nào?" Một vị Thái Thượng trưởng lão khác lên tiếng.
Tang Thuấn Vương trầm giọng: "Hắn tên là Mộ Khinh Ca, là hài tử lưu lạc bên ngoài của Lam Nhược. Lam Nhược nhất thời hồ đồ mới quên mất quy củ gia tộc, muốn truyền thụ thuật luyện khí cho hắn."
"Trưởng lão, vị Mộ công tử này không thừa nhận Tang gia chúng ta." Nhị trưởng lão lại chen vào một câu.
"Ngươi im miệng!" Tang Thuấn Vương lạnh giọng quát.
Tam trưởng lão cũng giữ chặt Nhị trưởng lão: "Nhị ca, trước đừng nói chuyện."
"Là cốt nhục Tang tộc ta?"
Tin tức này chấn kinh mấy vạn người Tang tộc, cũng chấn kinh sáu vị Thái Thượng trưởng lão.
Mộ Khinh Ca im lặng, nhìn như cam chịu. Nàng nhìn chằm chằm Tang Thuấn Vương, từ thái độ cho thấy ông hoàn toàn không mong Tang Lam Nhược ch3t. Nhưng không rõ lắm rốt cuộc ông có tính toán gì.
"Hắn cư nhiên là ca ca của Tang Tuyết Vũ!" Tang Chỉ Lan khiếp đảm.
Tang Dã hừ lạnh: "Nếu là người Tang gia, vì sao ngày đó ở Nhật Mộ thảo nguyên gây khó dễ chúng ta, hoàn toàn không nể nang."
Tang Chỉ Lan cười lạnh: "Ngươi không nhìn ra à? Hắn xả giận cho Tang Tuyết Vũ." Nói xong nàng ta cắn môi, vừa đố kỵ vừa hâm mộ.
"Chỉ Lan, sao ngươi biết là ca ca?" Tang Dã chợt hỏi.
Tang Chỉ Lan liếc xéo hắn, thấp giọng mắng: "Ngươi là heo sao? Đã nói là hài tử lưu lạc bên ngoài. Mười mấy năm trước Lam Nhược cô cô trở về Tang gia đều đóng cửa không ra, sinh hạ cặp song sinh xong thì nhảy ra thêm hài tử. Chẳng lẽ nhỏ tuổi hơn họ chắc?"
"À à! Ta hiểu rồi." Tang Dã chất phác gật đầu, bội phục nhìn Tang Chỉ Lan: "Chỉ Lan ngươi thật thông minh!"
Tang Chỉ Lan bất đắc dĩ thở dài.
"Tộc trưởng, thật sự là cốt nhục Tang gia ta? Vậy đã nghiệm chứng huyết mạch truyền thừa chưa?" Một vị Thái Thượng trưởng lão trong đó hỏi.
"Vẫn chưa." Tang Thuấn Vương ăn ngay nói thật.
"Thế chần chờ cái gì, mau nghiệm chứng đi!" Một vị khác vội vàng nói.
Nhân tài Tang tộc hiện giờ điêu tàn. Nếu vị công tử bất phàm này mang huyết mạch Tang tộc nồng đậm, vậy quả thực chính là vinh hạnh của Tang tộc.
"Chậm đã." Mộ Khinh Ca vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng.
Nàng vừa mở miệng, tất cả mọi người đều tập trung nhìn nàng. Ngay cả sáu vị Thái Thượng trưởng lão cũng không ngoại lệ.
"Ta có nói mình có quan hệ với Tang gia sao?" Mộ Khinh Ca lạnh giọng.
Sắc mặt sáu vị Thái Thượng trưởng lão đều thay đổi.
Tang Thuấn Vương nhanh chóng nói: "Thái Thượng trưởng lão, đứa nhỏ này có chút hiểu lầm với Tang gia. Đợi ta nói chuyện tử tế với nó trước."
Dứt lời, ông cất bước nhảy lên hình đài.
"Ca nhi, ta muốn nói với con vài lời." Tang Thuấn Vương nói thẳng.
Tầm mắt ông lướt qua Mộ Khinh Ca, nhìn xuống Tang Lam Nhược đang được Mai Tử Trọng xử lý thương thế, thầm thở phào. Ông nhớ Mộ Khinh Ca từng nói vị nam tử bạch y như trích tiên kia là Luyện đan sư Bảo cấp.
Mộ Khinh Ca lẳng lặng nhìn ông. Vung tay lên, bên cạnh nàng có thêm một thiếu niên diện mạo xinh đẹp. Giữa trán điểm nốt chu sa yêu dã như lửa.
"Lão đại!" Nguyên Nguyên kích động tới trước mặt Mộ Khinh Ca. Mẫu thân lão đại cuối cùng cũng thả hắn ra!
"Thân thể dị hoả!"
"Dị hoả!"
Nguyên Nguyên vừa xuất hiện, sáu vị Thái Thượng trưởng lão đã nhìn thấu bản thể hắn.
Tang Thuấn Vương thầm cả kinh, hoảng sợ nhìn Mộ Khinh Ca. Ông không ngờ nàng có dị hoả, hơn nữa dị hoả đem đến cảm giác rất cường đại.
"Bảo vệ nơi này. Nếu có kẻ muốn mạnh mẽ xông lên, gi3t không tha." Mộ Khinh Ca phân phó Nguyên Nguyên.
"Vâng!" Nguyên Nguyên nghe lời chạy đến bên cạnh Bạch Li. Lật hai lòng bàn tay lên, hai màu sắc dị hoả khác nhau nhảy nhót trong tay hắn.
"Thái Sơ Cấp Hoả!"
"Bạch Cốt Yêu Diễm!"
"Này... sao lại có hai loại dị hoả?"
Sáu vị Thái Thượng trưởng lão nhận ra lai lịch dị hoả trong tay Nguyên Nguyên, đều vô cùng kinh hãi.
Đột nhiên một vị Thái Thượng trưởng lão hô lên: "Ta biết rồi! Hắn là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm!"
Được nhắc nhở, năm người khác lập tức hít sâu.
Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm trưởng thành nhờ cắn nuốt dị hoả. Sự cường đại có thể nghĩ. Hiện giờ Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm có thể hoá hình, không biết đã cắn nuốt bao nhiêu dị hoả.
Cuộc đối thoại của nhóm Thái Thượng trưởng lão đều rơi vào tai Tang Thuấn Vương không sót một câu.
Ông khiếp sợ nhìn Mộ Khinh Ca đầy vẻ lạnh lẽo, đáy lòng nhấc lên sóng gió.
Ông đi đến đối diện Mộ Khinh Ca, vung tay lên. Một chiếc lồng vàng xuất hiện bao quanh hai người, ngăn cách thanh âm. Thậm chí dáng vẻ hai người đều mơ hồ trong mắt người khác.
"Tang gia chủ nhẫn tâm dùng nữ nhi mình làm mồi nhử dụ ta tới, đúng là hao tổn tâm huyết." Mộ Khinh Ca châm biếm.
Tới lúc này mà nàng còn không nhìn ra Tang Thuấn Vương đánh chủ ý gì, vậy sống uổng phí hai đời rồi.
Gương mặt Tang Thuấn Vương tái nhợt. Ông trầm giọng: "Ta đánh cược. Nếu con nhẫn tâm không tới, vậy nương con sẽ ch3t. Nếu con xuất hiện, vậy nàng còn một đường sống."
Mộ Khinh Ca mím môi.
"Con biết nương con cầu ta thế nào không? Nàng biết mình chắc chắn sẽ ch3t, nhưng chỉ muốn tự mình gánh tất cả tội lỗi, mong con bình an." Tang Thuấn Vương thở dài.
"Con thấy rồi đấy, đây không phải diễn trò. Tiết lộ thuật luyện khí Tang gia chỉ có đường ch3t. Nàng không muốn liên lụy con. Nếu con đến chậm một chút, e là đến mặt nàng cũng không thấy được. Vô luận nàng khiến con thiệt thòi bao nhiêu, có lỗi bao nhiêu, bây giờ con cũng nên nguôi giận rồi chứ." Tang Thuấn Vương chậm rãi khuyên nhủ.
"Chuyện của ta, không nhọc lòng Tang gia chủ." Mộ Khinh Ca đáp.
Nét mặt bình tĩnh không gợn sóng, căn bản không nhìn ra nàng đang nghĩ gì.
Tang Thuấn Vương bất đắc dĩ, ông nhíu mày hỏi: "Mục đích con tới đây là muốn cứu nàng?"
Mộ Khinh Ca không đáp, câu trả lời đương nhiên là đúng vậy.
Nàng tới cứu người, không hy vọng nợ ân tình này. Nhưng không đồng nghĩa nàng sẽ nhận nương.
Nàng không trả lời, Tang Thuấn Vương cũng không miễn cưỡng. Tiếp tục nói: "Ta có một cách bảo vệ nàng không ch3t, con cũng có thể quang minh chính đại học thuật luyện khí Tang gia."
Mộ Khinh Ca chế giễu: "Tang gia chủ muốn nói rằng chỉ cần ta thừa nhận mình là hài tử Tang Lam Nhược, là cháu ngoại ngươi, vậy hành vi của Tang Lam Nhược hôm nay không xem như trái tộc quy. Mà ta cũng có thể vào Tang gia học thuật luyện khí?"
Nàng nhìn thấu Tang Thuấn Vương rồi.
Tâm tư bị đoán ra, Tang Thuấn Vương không bất ngờ. Mộ Khinh Ca trong lòng ông là một người cực kỳ thông minh!
Nhưng mà thái độ coi thường của nàng khiến ông hơi thấp thỏm.
Thấp thỏm nàng cuối cùng vẫn cự tuyệt, vậy việc này thật sự toang!
"Con nói không sai. Chỉ cần con gật đầu, mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng. Con đừng từ chối vội, nghe ta nói hết." Tang Thuấn Vương nói: "Ta biết con chắc chắn đã xem nội dung thuật luyện khí Lam Nhược đưa cho, nhưng nàng không biết, thuật luyện khí đó cũng không hoàn chỉnh. Thuật luyện khí Tang tộc đều truyền thụ theo phân đoạn. Trước khi trở thành Luyện khí sư Thần cấp, tất cả tộc nhân đều chỉ được học một nửa nội dung thuật luyện khí. Nàng là Luyện khí sư Bảo cấp, chỉ khi đột phá lên Thần cấp mới có được nửa khẩu quyết còn lại. Cho nên..."
"Cho nên ngươi muốn nói rằng, ta mới chỉ có pháp quyết luyện chế binh khí cấp Thần. Kể cả khi ta luyện thành công Thần cấp, thì vẫn khó luyện đến cấp bậc tiếp theo." Mộ Khinh Ca cắt ngang Tang Thuấn Vương.
"Không sai!" Tang Thuấn Vương gật đầu: "Con có biết trong Tang tộc có bao nhiêu người bao nhiêu năm mới xuất hiện một Luyện khí sư Thánh cấp? Dù là ta cũng chỉ ở Thần cấp, nắm giữ nửa sau pháp quyết nhưng vẫn không luyện ra được Thánh khí. Cho nên nếu con thật sư muốn thuật luyện khí hoàn chỉnh, cách duy nhất là ở lại Tang gia luyện thành công Thần khí. Thuận lý thành chương có được nửa sau pháp quyết."
"Ta sẽ không ở lại Tang gia." Mộ Khinh Ca trực tiếp từ chối.
"Vì sao? Con mang họ Mộ nhưng cũng là hài tử Tang gia, vì sao lại bài xích như thế? Chẳng lẽ thật sự muốn mẫu thân con ch3t, con mới bằng lòng buông bỏ oán khí sao?" Tang Thuấn Vương không hiểu.
"Ngươi sai rồi. Ta không muốn ở lại Tang gia là vì không muốn dính dáng gì đến Tang gia. Ta rất bận, không có nhiều thời gian, Tang gia chỉ là cục phiền toái với ta mà thôi. Ta không hận không thương Tang Lam Nhược. Ta và bà ấy chỉ là người xa lạ." Mộ Khinh Ca lạnh nhạt.
"Con... thật sự vô tình vậy sao? Nàng chính là mẫu thân hoài thai chín tháng mười ngày sinh hạ con!" Tang Thuấn Vương buồn bã.
Mộ Khinh Ca trầm mặc, mới chậm rãi nói: "Ân sinh, ta sẽ tự báo đáp."
"Suy cho cùng là con trách nàng vứt bỏ con năm đó, bỏ mặc con không màng." Tang Thuấn Vương thở dài: "Nếu con muốn trách thì trách ta này. Đừng oán mẫu thân con, nàng cũng là một người đáng thương. Ta không mong con gánh vác Tang gia, vậy chúng ta làm giao dịch, thế nào?"
"Giao dịch?" Mộ Khinh Ca nâng mắt đối diện con ngươi sâu thẳm của Tang Thuấn Vương: "Nói nghe xem."
"Con ở lại học thuật luyện khí Tang gia. Ta sẽ không bắt con sửa họ, càng không hạn chế tự do. Tương lai con chỉ cần luyện ra một thanh Thánh khí cho Tang gia, đến lúc đó con muốn phủi sạch quan hệ hay thế nào đều tùy. Cho dù Tang gia sụp đổ, ta tuyệt sẽ không liên lụy đến con. Một thanh Thánh khí, đổi lấy thuật luyện khí hoàn chỉnh." Tang Thuấn Vương bị ép bất đắc dĩ, đành phải làm vậy.
"Một thanh Thánh khí đổi lấy thuật luyện khí hoàn chỉnh?" Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
"Không sai!" Tang Thuấn Vương lại có thêm lợi thế: "Khoảng thời gian con ở lại Tang gia, vô luận Tang gia gặp chuyện gì, chỉ cần con không muốn thì có thể không quan tâm, mặc kệ không hỏi."