Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 886: Chỉ là giao dịch thôi! (3)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca im lặng.

Cuộc giao dịch thoạt nhìn không tệ. Tranh thủ thời gian này nàng sẽ rèn giũa thuật luyện khí của mình.

"Ta chỉ cùng lắm ở Tang gia ba năm. Hơn nữa đừng dùng quy củ Tang gia bắt ép ta. Một khi có kẻ giảng quy củ Tang gia với ta, cũng đừng trách ta không tuân thủ ước định." Mộ Khinh Ca rốt cuộc mở miệng đáp.

Tang Thuấn Vương gỡ được tảng đá lớn trong lòng, gật đầu: "Được!"

Ông dừng một chút, lại nói: "Nếu vậy, khoảng thời gian con ở Tang gia, ít nhất phải giống Tuyết Vũ Dực Trần gọi ta một tiếng ngoại gia gia. Cũng nên gọi nương con là mẫu thân đi."

Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Đây chỉ là một cuộc giao dịch, xưng hô chỉ là danh từ. Tang gia chủ cảm thấy một người không thật lòng gọi hai xưng hô này sẽ có ý nghĩa sao?"

Tang Thuấn Vương vô lực phản bác.

Ông trầm mặc một lúc, mới nói: "Nếu con muốn ở lại Tang gia, tổng không thể phủi sạch quan hệ được?"

"Tang gia chủ coi ta như đệ tử bình thường là được." Mộ Khinh Ca tùy ý nói.

Nàng không muốn nợ Tang Lam Nhược cái gì nữa. Sao có thể lợi dụng bà, lợi dụng thân phận bà lấy địa vị ở Tang gia?

Hiện tại rất đơn giản, nàng phối hợp Tang Thuấn Vương cứu Tang Lam Nhược, ở lại Tang gia. Còn Tang Thuấn Vương truyền thụ thuật luyện khí hoàn chỉnh. Cái giá phải trả là rèn một thanh Thánh khí cho Tang gia.

Vậy rất tốt, rất rõ ràng.

Chờ sau khi nàng luyện ra Thánh khí là có thể phủi mô.ng chạy lấy người, không còn bất kỳ liên quan gì với Tang gia.

"Đứa nhỏ này, tính tình quật cường y hệt mẫu thân con." Tang Thuấn Vương bất đắc dĩ.

Giống Tang Lam Nhược?

Mộ Khinh Ca cong môi. Nàng không giống ai, chỉ giống bản thân nàng!

Hai người đạt thành nhận thức chung, Tang Thuấn Vương triệt tiêu hào quang ngăn cách. Ông xoay người đối mặt sáu vị Thái Thượng trưởng lão: "Sáu vị trưởng lão, hiểu lầm đã giải trừ, đứa nhỏ này đáp ứng ở lại Tang gia. Hôm nay nó xông vào tộc địa cũng là vì sốt ruột muốn cứu nương mình. Mong sáu vị Thái Thượng trưởng lão chớ trách."

"Ồ? Nói rõ thì tốt. Ngươi làm gia chủ có vài việc không nên lằng nhằng, phải quyết đoán." Một Thái Thượng trưởng lão khác nói.

Năm vị Thái Thượng trưởng lão còn lại cũng gật đầu.

Có thể khiến Mộ Khinh Ca ở lại Tang gia, hiển nhiên càng tốt hơn so với gi3t hắn!

"Lão đại đồng ý ở lại!"

"Lão đại, là thật sao?"

Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần kích động. Trong lòng bọn họ, tỷ tỷ và mẫu thân có thể xoá bỏ ngăn cách là tốt nhất. Chỉ cần đạt tâm nguyện, muốn bọn họ đi ch3t cũng được.

Mộ Khinh Ca quét mắt nhìn hai người kích động, cũng thấy được Tang Lam Nhược rơi lệ. Rũ mắt xuống, nàng ừm một tiếng.

Chỉ là giao dịch giữa nàng và Tang Thuấn Vương. Nàng không cần phải nói ra cho mọi người biết.

"Đa tạ các vị trưởng lão." Tang Thuấn Vương khom người cảm tạ. Nói tiếp: "Còn một chuyện, ái tử Lam Nhược hấp tấp mới mạo hiểm lén truyền thuật luyện khí. May là chưa thành công, bây giờ đứa nhỏ cũng là người Tang gia. Có phải nên tha Lam Nhược một mạng không?"

"Chuyện này..."

Sáu vị Thái Thượng trưởng lão do dự nhìn nhau.

Họ sợ sau khi mở tiền lệ, sau này sẽ có người noi theo, ôm lòng may mắn với hình phạt gia tộc.

"Thái Thượng trưởng lão, thỉnh tha cho chất nữ Lam Nhược." Tam trưởng lão quỳ xuống khẩn cầu.

Hắn vừa quỳ, một nhánh thuộc về hắn cũng đều quỳ.

Nhị trưởng lão nghĩ nghĩ, cũng thuận nước đẩy thuyền quỳ xuống, nói Thái Thượng trưởng lão: "Thỉnh chư vị Thái Thượng trưởng lão giơ cao đánh khẽ."

Ngay sau đó một nhánh người của Nhị trưởng lão cũng quỳ xuống.

Mà một nhánh lệ thuộc Tang Thuấn Vương và các dòng khác cũng đều quỳ xuống.

Tuy họ không xin tha cho Tang Lam Nhược, nhưng nhìn bà máu chảy đầm đìa, nội tâm đều có chút không đành lòng.

"Ài!"

Mấy vị Thái Thượng trưởng lão giao lưu ánh mắt, thở dài.

Một người trong đó bảo Tang Thuấn Vương: "Hiện giờ ngươi mới là gia chủ Tang gia, lão già chúng ta đã sớm mặc kệ thế tục. Hôm nay nếu không phải Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng xuất hiện, chúng ta cũng sẽ không tới. Nên làm thế nào, ngươi tự quyết là được."

"Đa tạ Thái Thượng trưởng lão!" Tang Thuấn Vương cảm kích.

Thái Thượng trưởng lão gật đầu với Tang Thuấn Vương. Sáu người lập tức biến mất.

...

Sắp xếp Tang Lam Nhược ở trong tiểu viện, Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần đều bồi bên cạnh. Mai Tử Trọng ra khỏi phòng, nhìn Mộ Khinh Ca đứng trong viện.

Hắn bước tới đứng cạnh Mộ Khinh Ca, người sau quay ra nhìn.

"Vất vả Mai sư huynh."

Mai Tử Trọng chậm rãi lắc đầu, cười bình đạm: "Không sao, chỉ là chút sức mọn. Đã xử lý ổn thoả vết thương, nhưng gân cốt bị thương tổn thì cần khôi phục chậm chút. Đã dùng đan dược, điều dưỡng mấy ngày là khỏi hẳn."

"Tật bệnh trong cơ thể bà ấy..." Mộ Khinh Ca do dự hỏi.

"Cũng đã dùng đan dược." Mai Tử Trọng mỉm cười.

Mộ Khinh Ca gật đầu, phóng tầm mắt nhìn về nơi xa.

Mai Tử Trọng đứng bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Khinh Ca, vì sao đệ không tự mình cứu?" Mộ Khinh Ca có đan thuật vượt xa hắn, không cần hắn nhúng tay. Hắn hiểu lòng nàng có khúc mắc.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Không phải có sư huynh ở đây sao. Nếu sư huynh ở đây, vậy cho đệ trộm lười tí đi."

Mai Tử Trọng bất đắc dĩ gật đầu.

Sau đó hắn nói: "Đệ biết đấy, hoàn cảnh nơi này không thích hợp điều dưỡng." Mai Tử Trọng nhìn chung quanh một vòng.

Tiểu viện bị nhiễm khí lạnh từ huyền băng, người đứng ngoài viện còn thấy lạnh. Mặc dù Mộ Khinh Ca cất huyền băng đi rồi, nhưng hàn khí tích tụ theo năm tháng không thể tiêu trừ ngay được.

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Vậy đổi chỗ khác."

"Đổi chỗ khác sao!" Mộ Dực Trần vừa lúc đi ra, nghe thấy Mộ Khinh Ca và Mai Tử Trọng nói chuyện.

Mộ Khinh Ca và Mai Tử Trọng cùng quay lại, thấy vẻ mặt Mộ Dực Trần khó xử.

"Lão đại, nương sẽ không chuyển chỗ đâu. Đệ và Tuyết Vũ, cả ngoại gia gia không biết từng khuyên bao nhiêu lần, nương vẫn không chịu đi."

"Không sai." Bỗng một giọng nói khác xen vào.

Ba người trong viện nghe tiếng nhìn lại, thấy Tang Thuấn Vương đi vào.

Tang Thuấn Vương giải thích: "Trước kia ta từng khuyên nàng, nếu muốn bảo vệ người ch3t thì không cần bảo vệ ở đây. Nàng lại cố chấp không chịu, căn bản không nghe khuyên bảo."

"Bây giờ không thể do bà quyết. Người bệnh thì nên có ý thức của người bệnh. Mai đại sư tốn bao sức mới cứu về, không thể để bà đạp hư." Mộ Khinh Ca bình tĩnh.

Lời nói khí phách khiến Mộ Dực Trần líu lưỡi, Tang Thuấn Vương sáng mắt.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Mộ Dực Trần: "Đi dọn đồ, hôm nay dọn luôn."

"Vâng, lão đại!" Mộ Dực Trần xoay người chạy đi hai bước, chợt quay đầu thấp thỏm: "Nếu nương không chịu thì sao giờ?"

"Vậy đánh ngất đi." Mộ Khinh Ca nói.

Úi!

Quá khủng rồi!

Cả viện đều an tĩnh.

Mộ Khinh Ca nhìn Mộ Dực Trần đơ cả người, không để tâm: "Nếu không đi thì đánh ngất. Nếu tuyệt thực thì có Mai đại sư, ở đây có đủ tích cốc đan cho bà không đói. Nếu muốn nhì nhèo thì ngươi cứ bảo nếu không nghe lời thì ta lập tức hạ táng Mộ Liên Thành."

Mộ Dực Trần hít khí lạnh, bật ngón cái. Sau đó quay người chạy vào phòng truyền đạt lời Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca quay đầu đối mặt với ánh mắt Tang Thuấn Vương chứa ý cười.

"Trước kia ta từng nói với nàng, con dùng tính mạng nàng áp chế để trao đổi thuật luyện khí với ta. Nàng không chỉ không tức giận, trái lại khen con thông minh, còn thông minh hơn phụ thân con. Ta đồng ý quan điểm này." Tang Thuấn Vương lên tiếng.

Mộ Khinh Ca dửng dưng: "Đa tạ khích lệ."

"Lão đại, nương đồng ý dọn đi rồi." Mộ Dực Trần hưng phấn lao ra khỏi phòng, càng bội phục Mộ Khinh Ca không thôi.

"Chỉ là." Hắn do dự nói: "Nương nói nếu tỷ tạm thời không đi thì có thể để phụ thân lại cho người chăm sóc."

"Không thể." Mộ Khinh Ca từ chối thẳng.

Với thân thể hiện tại của Tang Lam Nhược, cứ tiếp tục tiếp xúc huyền băng và Mộ Liên Thành, quả thực chính là không muốn sống.

"Cái này..." Mộ Dực Trần không đành lòng.

Mộ Khinh Ca lạnh lùng: "Nếu ngươi ngóng trông bà ấy ch3t sớm, thì cứ nhượng bộ đi. Ngươi đi bảo nếu bà muốn gặp Mộ Liên Thành, thì phải xem khi nào bà khôi phục như ban đầu đã."

"Biết... đã biết." Mộ Dực Trần ngốc ngốc gật đầu.

Hắn chợt phát hiện sau khi đại tỷ tới, bọn họ coi như có người trụ cột.

"Ca nhi, ngươi cũng dọn vào Tang gia đi, tiện cho luyện khí." Tang Thuấn Vương tranh thủ nhắc.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, hỏi: "Ở đây không tồi, ta sẽ ở đây." Nàng nhìn trúng hoàn cảnh yên lặng ở nơi này, không muốn làm phiền.

"Nhưng, không phải tỷ có nói hàn khí ở đây quá nặng..." Mộ Dực Trần nghi hoặc hỏi.

Mộ Khinh Ca lại nói: "Hàn khí không ảnh hưởng đến ta." Có Nguyên Nguyên ở đây, hàn khí căn bản vô dụng.

"Cũng được, lát nữa ta sẽ phái người thu dọn." Tang Thuấn Vương không miễn cưỡng.

"Không cần, ta có hầu nô của mình." Mộ Khinh Ca từ chối ý tốt của ông.

Mộ Thần cùng Mộ Bằng đi tới. Vốn Mộ Bằng đi triệu tập nhân mã, nhưng khi hắn dẫn người chạy tới thì mọi chuyện đều xong cả rồi.

"Thiếu chủ."

"Thiếu chủ."

Mộ Thần và Mộ Bằng lên tiếng.

Mộ Khinh Ca gật đầu, bảo họ: "Hiện giờ ta muốn ở Tang gia một thời gian. Các ngươi nhân cơ hội trở về dẫn người của các ngươi tới đây chờ mệnh tại Phù Sa Thành. Sau này các ngươi không cần ẩn cư trong núi sâu, ta có chỗ dàn xếp cho các ngươi."

Nàng định mau chóng luyện chế ra trang bị Long Nha Vệ, sau đó để Mộ Thần dẫn người và Bạch Li đi Lạc Tinh Thành trước. Chờ khi có được tin tức Thần Sách cuốn Trung thì bảo họ tới đây.

"Vâng, Thiếu chủ." Mộ Thần và Mộ Bằng lĩnh mệnh.

Sau khi hai người lui xuống, Tang Thuấn Vương mới nghi hoặc nhìn Mộ Khinh Ca: "Họ gọi ngươi là Thiếu chủ, trước đó lại gọi Mộ Lạc Phong là Thiếu chủ. Rốt cuộc là thế nào?"

"Chuyện riêng của ta không cần giải thích cho Tang gia chủ." Mộ Khinh Ca mỉm cười ý vị không rõ.

"Ca nhi, ngoại gia gia lo lắng cho con." Tang Thuấn Vương nhíu mày.

"Đa tạ Tang gia chủ quan tâm." Mộ Khinh Ca bình tĩnh đáp.

Trên thế giới có một loại người, có thể khiến người ta tức ch3t! Tang Thuấn Vương bất đắc dĩ thở dài, không biết trong ba năm tới có thể tiêu trừ oán khí trong lòng Mộ Khinh Ca không.

Mộ Khinh Ca quay người nói Mai Tử Trọng: "Mai sư huynh, đệ ra ngoài gọi nhóm Khương Ly tới. Chỗ này làm phiền huynh."

Mai Tử Trọng gật đầu: "Yên tâm đi đi."

Mộ Khinh Ca gật đầu, xoay người cất bước rời đi.

Tang Thuấn Vương vội vàng nói: "Ca nhi, con muốn đi đâu?"

Mộ Khinh Ca dừng bước, nhíu mày nói: "Thế nào? Bây giờ bắt đầu muốn kiểm soát hạn chế hành động của ta rồi sao?"

"Con đứa nhỏ này đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nhắc nhở con. Thời gian nghiệm chứng huyết mạch cho con đã được xác định, là vào ngày mai. Con muốn đi đâu ta mặc kệ, nhưng đừng lỡ canh giờ." Tang Thuấn Vương nói.

"Ngày mai?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, thấp giọng lẩm bẩm.

Tang Thuấn Vương gật đầu: "Đầu tiên là xác nhận xem con có mang huyết mạch luyện khí sư Tang gia không, sau đó đánh thức huyết mạch cho con, rồi mới có thể luyện khí."

Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn Tang Thuấn Vương, đôi mắt ý vị không rõ.

"Làm sao vậy?" Tang Thuấn Vương kinh ngạc nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca có hứng thú với thuật luyện khí khiến ông đoán được nàng chắc chắn mang huyết mạch. Nhưng không ngờ Mộ Khinh Ca đã thông qua thủ đoạn cực đoan kích hoạt huyết mạch rồi, hơn nữa còn là một Luyện khí sư Bảo cấp.

Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu không nói gì thêm, xoay người rời đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.