Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 889: Xác định huyết mạch, tộc nhân khiếp sợ (3)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nguyên nhân họ kinh hô là vì hồng quang lóa mắt kia đột nhiên vọt tới nồng độ huyết mạch cấp năm. Hơn nữa còn chưa có xu thế dừng lại...

"Cấp sáu!"

"Cấp bảy!"

Hồng quang phi lên mỗi cấp bậc, đều rước lấy đám người kinh hô.

"Cấp bảy! Cấp bảy!" Tang Thuấn Vương kích động đến nói không thành câu.

Trong mắt Thái Thượng trưởng lão cũng từ thất vọng biến thành chờ mong, nhìn không chớp mắt vào cột đá kia. Cho dù hồng quang có chói mắt, ông cũng không muốn rời khỏi.

"Chúc mừng gia chủ." Nhị trưởng lão ôm quyền chúc mừng Tang Thuấn Vương.

Tang Thuấn Vương giơ tay ngăn trở, nhìn hắn cười nói: "Lão Nhị, chờ xong xuôi rồi chúc mừng ta cũng không muộn."

"Cấp tám!"

"Cư nhiên vọt lên cấp tám?"

"Sao có thể? Vừa rồi rõ ràng thiếu chút nữa không đo lường ra mà."

"Chuyện này không thể nào! Không có khả năng!" Tang Học Phong tái nhợt lắc đầu, không muốn tin tưởng hình ảnh trước mắt.

Vị trí khắc cấp tám, hồng quang chói mắt khiến nhiều người như rơi xuống hầm băng.

"Cấp tám! Sao có thể có cấp tám!" Tang Chỉ Lan vô cùng khiếp sợ, sắc mặt âm trầm khó coi.

"Đúng vậy! Sao có thể? Có phải gian lận hay không!" Tang Dã cũng hô theo.

Tang Chỉ Lan trừng hắn, mắng: "Ngươi là heo à! Tang gia bây giờ không có ai là cấp tám, hắn nhờ ai gian lận được?"

"Cấp tám... cấp tám..." Thái Thượng trưởng lão cũng kích động.

Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão kinh hãi không nói ra lời.

Tang Thuấn Vương chợt thấy cảm khái, lẩm bẩm: "Cấp tám, Tang gia bao nhiêu năm nay chưa có ai lên tới cấp tám rồi!"

Ầm!!!

"A!!!"

Khi tất cả đều cho rằng nồng độ huyết mạch của Mộ Khinh Ca đạt tới cấp tám, lại không ngờ rằng hồng quang mới bình tĩnh một chút lại bắt đầu hăng hái. Từ cấp tám vọt tới cấp chín, sau đó một đường phi thẳng trực tiếp lên cấp mười!

Cấp mười!

Cấp mười!

Chỉ có lão tổ đời thứ nhất Tang gia mới đạt tới nồng độ huyết mạch này!

Mộ Khinh Ca là con cháu khác họ, nồng độ huyết mạch cư nhiên cao vậy sao!

Đây quả thực là chuyện không thể tưởng được!

"Ông trời... ông trời mở mắt! Trời phù hộ Tang tộc ta!" Thái Thượng trưởng lão kích động đến lão lệ tung hoành, đôi tay run rẩy.

Tang Thuấn Vương cũng bị hoảng sợ đứng tại chỗ, không thể động đậy. Thiên phú đứa cháu gái của ông đã vượt xa ông tưởng.

Nhưng mà hồng quang vọt tới cấp mười lại chưa từng dừng lại, tiếp tục xông lên như muốn thoát khỏi giam cầm.

Cảnh tượng này chấn kinh mọi người, cả đám trợn mắt há mồm nhìn.

Ầm!

Một tiếng vang lớn, cột đá khảo nghiệm cư nhiên vỡ ra hóa thành bột phấn, hồng quang cũng theo đó tiêu tán.

Mộ Khinh Ca đứng gần, lúc bị nổ nàng đã kịp thời lấy tay áo che đậy. Nàng vung tay áo, khí kình thổi tan bột phấn xung quanh nàng. Còn bên cạnh lại truyền ra tiếng Tam trưởng lão ho khan.

Sương khói tan hết, đám đông còn chưa hết kinh sợ.

"Chuyện gì vậy? Cột đá sao lại bị nát?"

Mọi người bắt đầu hoảng loạn.

"Trật tự, tất cả trật tự." Tang Thuấn Vương kịp thời đứng ra ổn định mọi người.

Mộ Khinh Ca khom lưng nhặt bột phấn Bạc Lưu Tinh cẩn thận di di đánh giá, mới đưa cho Tam trưởng lão: "Chỉ cần Bạc Lưu Tinh vẫn còn, là có thể tạo thêm một cột đá khảo nghiệm."

"Bạc Lưu Tinh! Ngươi biết đây là Bạc Lưu Tinh!" Tam trưởng lão kinh ngạc.

Mộ Khinh Ca không trả lời vấn đề của hắn, chỉ chớp chớp mắt khó hiểu: "Tình hình hiện tại là thế nào?" Cột nghiệm chứng bị nổ, nàng cũng rất bất ngờ.

Nàng biết rõ nồng độ huyết mạch của mình. Thân thể nàng từng dùng dược cải tạo gien, rèn giũa huyết mạch một lần nữa. Cho nên tính thuần khiết trong nồng độ huyết mạch sẽ rất cao.

Nhưng cao đến mức bạo nổ, thì vẫn vượt ra khỏi dự kiến.

Nàng vừa dứt lời, trước mắt có mấy bóng người hiện lên.

Thái Thượng trưởng lão, Tang Thuấn Vương và Nhị trưởng lão, tất cả đều xuất hiện trước mặt nàng.

"Ngươi nói cho ta, có phải ngươi từng thức tỉnh huyết mạch rồi không? Chỉ có huyết mạch được thức tỉnh mới vượt khỏi phạm vi cột đá thừa nhận." Thái Thượng trưởng lão vội vàng hỏi.

Cái gì! Mộ Khinh Ca từng thức tỉnh huyết mạch rồi?

Hắn thức tỉnh thế nào?

Không ở gia tộc, cũng có thể thức tỉnh sao?

Mọi người sợ ngây ra, phảng phất mọi chuyện phát sinh trên người Mộ Khinh Ca đều vượt khỏi tầm hiểu biết của họ.

Đối mặt Thái Thượng trưởng lão, Mộ Khinh Ca gật đầu.

Hắn thừa nhận!

Hắn cư nhiên thừa nhận!

Đám đông lắp bắp kinh hãi.

"Ngươi thức tỉnh khi nào, thức tỉnh thế nào?" Thái Thượng trưởng lão truy vấn.

Biểu cảm ông kích động và áp bách.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, bình thản đáp: "Năm mười sáu tuổi, nhận ra huyết mạch có điều khác thường. Nghe nói dẫn dị hỏa nhập thể là có thể kích hoạt huyết mạch, nên ta đi thử."

Hít!

Dẫn dị hỏa nhập thể?

Tang tộc bao gồm Thái Thượng trưởng lão và nhóm Nhị trưởng lão đều không khỏi hít ngược. Sao bọn họ không biết dẫn dị hỏa nhập thể kích hoạt huyết mạch là chuyện nguy hiểm cỡ nào?

Không chỉ phải thừa nhận đau đớn khôn cùng, mà chỉ cần hơi vô ý một chút là sẽ bị dị hỏa đốt thành tro bụi.

"Dị hỏa nhập thể! Lão đại rốt cuộc đi lên con đường này thế nào? Ta quả thực không thể tưởng tượng." Mộ Tuyết Vũ chấn kinh.

Mọi người an tĩnh lại, ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca đầy phức tạp.

Nàng mang đến quá nhiều chấn động, không ngừng thay đổi nhận thức của họ.

Tối thiểu, đại đa số bọn họ không ai dám dẫn dị hỏa nhập thể.

"Tốt! Tốt!" Thái Thượng trưởng lão cảm thán gật đầu, lại hỏi ra một vấn đề: "Vậy hiện giờ ngươi có thể luyện ra binh khí cấp bậc gì?"

Nói xong, ông lại lầu bầu: "Không có gia tộc chỉ đường, lại không có thuật luyện khí tổ truyền, có thể luyện ra Linh khí đã là khó lường..."

"Bảo khí."

"Ách! Ngươi... ngươi nói cái gì?" Thái Thượng trưởng lão hoảng hồn nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Dưới đài an tĩnh quỷ dị.

Trên đài ngoại trừ Mộ Khinh Ca, mấy người còn lại đã hóa đá tại chỗ.

Lần đầu tiên Mộ Khinh Ca giải thích về mục đích của mình: "Hiện giờ ta gặp phải bình cảnh, không thể đột phá lên Thần cấp. Ta nghĩ, thuật luyện khí Tang gia có lẽ có thể giúp ta đột phá bình cảnh này."

Nói đều đã nói, cũng không có gì phải giấu giếm. Nói ra mục đích, cũng có thể giúp nàng đạt thành tâm nguyện sớm.

Trên đài, mấy con người hóa đá bắt đầu rạn nứt.

Dưới đài, người từng cười nhạo Mộ Khinh Ca đều có xúc động muốn tự đào hố chôn mình.

Bọn họ còn có mặt mũi cười?

Bọn họ lớn lên trong gia tộc, dùng phương thức an toàn nhất thức tỉnh huyết mạch. Từ nhỏ được học thuật luyện khí, nhưng hiện giờ, trong đám bọn họ được mấy ai là Luyện khí sư Bảo cấp?

Không ít lứa trẻ Tang tộc đều cảm thấy mặt mình nóng rần.

Tang Học Chi hít sâu một hơi, cảm thán: "Giờ ta biết vì sao gia gia bảo ta đừng đắc tội hắn rồi, còn phải giữ mối quan hệ tốt."

Sắc mặt Tang Chỉ Lan trắng bệch, tất cả tính kế trước đó đều hóa thành hư ảo.

Nàng ta lĩnh hội thật sâu cái gì gọi là dưới thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều sẽ hôi phi yên diệt.

"Thái Thượng trưởng lão, Khinh Ca không chỉ có thiên phú luyện khí lợi hại, thiên phú tu luyện cũng rất lợi hại. Hiện giờ đã là cao thủ Ngân cảnh tầng ba, trước đó không lâu còn đối chiến thắng Doanh gia Doanh Trạch và Cơ gia Cơ Nghiêu Họa trên Nhật Mộ thảo nguyên." Tam trưởng lão chợt nói.

Điều này làm cho ánh mắt Thái Thượng trưởng lão càng sáng ngời, càng khiến đám tiểu bối Tang gia cả kinh.

Tang gia bọn họ ra một Tang Tuyết Vũ, bây giờ lại sắp ra thêm một thiên tài tuyệt thế sao? Một thiên tài yêu nghiệt có thể cùng ngồi cùng ăn với mấy người trên Thanh Anh Bảng?

"Trời phù hộ Tang gia ta! Trời phù hộ Tang gia ta!" Thái Thượng trưởng lão kích động không thôi.

Mộ Khinh Ca sâu kín nhìn Tam trưởng lão. Tam trưởng lão xấu hổ cười cười, không nói nữa.

"Hài tử! Con chính là tương lai của Tang tộc!" Thái Thượng trưởng lão mở miệng.

Tương lai của Tang tộc?

Mộ Khinh Ca nhướng mi, cất giọng: "Thái Thượng trưởng lão, ta nghĩ ngài lầm..."

"Thái Thượng trưởng lão, ta nhớ vô luận huyết mạch có được thức tỉnh hay không, chỉ cần chưa trải qua phương thức thức tỉnh tại gia tộc, thì đều có thể thức tỉnh thêm lần nữa đúng không?" Tang Thuấn Vương bỗng lên tiếng cắt ngang Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca biết ông cố ý, nên thôi không nói nữa.

Chỉ là nàng bỗng thấy hứng thú với chuyện được thức tỉnh huyết mạch lần hai.

"Không sai không sai! Ngươi nhắc nhở ta. Nếu có thể vào tộc địa thức tỉnh huyết mạch lần nữa, vậy thiên phú luyện khí sẽ càng cao hơn, huyết mạch càng tinh thuần." Thái Thượng trưởng lão kích động đến mức quên mất hỏi Mộ Khinh Ca định nói gì.

"Một khi đã vậy, việc thức tỉnh..." Tang Thuấn Vương hỏi.

Thái Thượng trưởng lão lập tức nói: "Định ba ngày sau đi, lần thức tỉnh này để ta làm!"

"Thái Thượng trưởng lão muốn đích thân hộ pháp?" Tang Thuấn Vương giật mình.

Thái Thượng trưởng lão kiên quyết gật đầu, cảm thán: "Đợi bao nhiêu năm, Tang gia chúng ta mới ra một bảo bối. Tuyệt không thể có sơ suất gì, để ta làm."

Tang Thuấn Vương vui mừng, bảo Mộ Khinh Ca: "Ca nhi, còn không mau cảm tạ Thái Thượng trưởng lão?"

Ba ngày sau cần người này chiếu cố, đối chọi cũng chẳng được miếng ăn gì. Mộ Khinh Ca đương nhiên sẽ không hất mặt, nàng chắp tay bái Thái Thượng trưởng lão: "Đa tạ Thái Thượng trưởng lão."

"Không cần không cần, con chỉ cần học tập thuật luyện khí cho tốt, đã là báo đáp với ta rồi." Thái Thượng trưởng lão cười nói.

"Khinh Ca nhất định không phụ kỳ vọng." Mộ Khinh Ca cười. Học thuật luyện khí vốn chính là mục đích nàng tới, sao có thể không chuyên tâm học?

Nghiệm chứng xong, nàng không còn chuyện gì.

Nhưng đám đệ tử Tang tộc lại không muốn giải tán, vẫn đứng dưới đài như cũ.

Mộ Khinh Ca cáo từ người trên đài, rồi đi xuống. Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần lập tức tới bên nàng.

"Lão đại!"

"Lão đại!"

Hai người một trái một phải đứng bên cạnh nàng, nét mặt kích động chưa tan, đều cao hứng thay nàng.

Mộ Khinh Ca khẽ gật đầu với họ.

Sau đó nàng ngẩng đầu lên, phóng tầm mắt nhìn phía trước. Dưới con mắt của nàng, mọi người đều sôi nổi tránh đi, nhường ra con đường lộ vị trí đứng của Tang Học Phong.

Hắn tái nhợt đứng tại chỗ, hoảng sợ nhìn Mộ Khinh Ca. Đôi chân run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra ướt nhẹp y phục.

Mộ Khinh Ca cong môi nhìn dáng vẻ ấy, ngữ khí khinh thường chậm rãi: "Phế vật."

Hai chữ, thiếu chút nữa khiến Tang Học Phong ngã ngồi dưới đất. Đối mặt Mộ Khinh Ca, hắn vậy mà không thể phản bác, hoàn toàn ném văng cốt khí. Thậm chí hắn còn không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Mộ Khinh Ca.

Hình ảnh rơi vào mắt Tang Thuấn Vương và Thái Thượng trưởng lão, đều thở dài lắc đầu.

Tang gia thời kỳ suy thoái, nhân tài điêu tàn, mới khiến gia tộc không ngừng sụp đổ.

Nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, Mộ Khinh Ca dẫn theo Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần rời đi. Đối với phế vật Tang Học Phong, nàng chẳng dậy nổi hứng giáo huấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.