Đủ loại tài liệu luyện khí bỏ vào lửa, dùng linh lực đốt chúng chảy thành hình. Đây là bước đầu tiên của thuật luyện khí Tang tộc...
Mộ Khinh Ca nhìn mọi người luyện khí, phong thái không hề hoang mang gây thu hút mọi người.
Có vài người thậm chí tò mò nhìn qua, dẫn tới luyện khí thất bại không thể làm lại từ đầu.
"Hắn làm gì thế? Cư nhiên đứng yên, chẳng lẽ chờ chúng ta luyện chế xong hắn mới bắt đầu sao?" Tang Chỉ Lan liên tục rót linh lực vào lửa, khống chế trình độ nóng chảy của tài liệu luyện khí. Dư quang khóe mắt đảo qua chỗ Mộ Khinh Ca, thầm thấy nghi hoặc.
Tang Dã bớt thì giờ nói: "Đừng nhìn người ta, tập trung luyện khí đi."
Tang Chỉ Lan thu hồi tầm mắt, kiềm chế nghi hoặc, chuyên tâm luyện khí.
"Sao vẫn còn đứng im vậy?" Mộ Dực Trần sốt ruột. Mắt thấy tài liệu người khác bắt đầu hóa thành chất lỏng, mà lão đại hắn vẫn chưa làm gì. Điều này làm hắn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
"Gấp cái gì? Không phải thời gian thi đấu có ba ngày sao, trong ba ngày chế tạo thành công binh khí là được." Nguyên Nguyên nhởn nhơ.
Mộ Dực Trần quay đầu sang dò xét, tò mò hỏi: "Sao ngươi vẫn còn ở đây?"
Nguyên Nguyên sửng sốt, chỉ vào chóp mũi mình hỏi: "Ta không ở đây thì ở đâu?"
Mộ Dực Trần chớp mắt: "Ngươi không phải là dị hỏa của lão đại sao? Ngươi ở đây thì huynh ấy luyện khí thế nào?" Nói xong, hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ: "A! Ta biết rồi, lão đại ta đứng yên chắc chắn là do ngươi trốn ở đây, khiến huynh ấy không thể luyện khí."
Nói xong, bắt đầu túm áo Nguyên Nguyên như muốn ném hắn tới trước mặt Mộ Khinh Ca.
Nguyên Nguyên gạt phăng tay hắn, nhe răng trợn mắt: "Ngươi đừng nghĩ rằng ngươi là đệ đệ lão đại, uống với ta vài lần rượu là ta sẽ không đánh ngươi!"
"Chắc chắn là vì ngươi, lão đại mới đứng im thế!" Mộ Dực Trần cũng phát hỏa, vươn tay muốn đánh Nguyên Nguyên.
"Dực Trần dừng tay!" Tang Lam Nhược vội ngăn lại.
Mai Tử Trọng cũng bảo Nguyên Nguyên: "Bây giờ là trường hợp gì, đừng có hồ nháo, Khinh Ca bảo ta trông chừng ngươi đấy."
Khương Ly thò đầu ra mắng: "Hai tên các ngươi im miệng mau! Gào cái gì mà gào?"
Mấy người khác cũng ném ánh mắt bất mãn sang.
Bị mọi người ngăn cản, Mộ Dực Trần và Nguyên Nguyên nhìn nhau hừ lạnh, quay đầu đi.
Mai Tử Trọng bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Nguyên Nguyên, rồi lại nhìn Mộ Dực Trần: "Đừng lo lắng, mặc dù Nguyên Nguyên ở đây nhưng không ảnh hưởng Khinh Ca luyện khí."
Nghe hắn giải thích, Mộ Dực Trần mới biết mình trách nhầm Nguyên Nguyên.
Hắn quay đầu nói với Nguyên Nguyên: "Ờm... thực xin lỗi! Ta quá xúc động, quá lỗ mã.ng."
Nguyên Nguyên xụ mặt, dần dần khôi phục bình thường, quay đầu lại nói: "Bỏ đi, ngươi cũng là lo cho lão đại. Nói thật cho ngươi biết, lão đại đang đợi họ luyện ổn thỏa rồi mới bắt đầu."
"Vì sao?" Mộ Dực Trần ngạc nhiên.
Nguyên Nguyên lập tức đắc ý: "Vì ta nha!"
Mộ Dực Trần còn muốn hỏi tiếp, lại có người còn sốt ruột hơn hắn hỏi ra.
"Mộ Khinh Ca, sao ngươi còn bất động?" Nhị trưởng lão đứng lên, hô Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca đứng yên vốn khiến nhiều người tò mò, hắn vừa hô lập tức càng hấp dẫn sự chú ý.
Nhị trưởng lão mất tự nhiên, dứt khoát đi xuống bục đài, nhanh chóng tới chỗ Mộ Khinh Ca. Hắn vừa động, Tang Thuấn Vương nghĩ nghĩ cũng đứng lên đi theo.
Trên đài chỉ còn lại Tam trưởng lão bồi Nhị Thái Thượng trưởng lão.
Nhị trưởng lão đi thẳng đến chỗ Mộ Khinh Ca, trực tiếp hỏi: "Vì sao ngươi bất động?"
"Lão Nhị, Ca nhi có tính toán của mình, ngươi cần gì phải sốt ruột?" Tang Thuấn Vương khuyên nhủ Nhị trưởng lão trước khi Mộ Khinh Ca mở miệng.
Nhị trưởng lão lắc đầu: "Gia chủ, thiên phú hắn có tốt mấy thì cũng không thể nuông chiều. Hiện tại là so đấu gia tộc, mọi người đều bắt đầu hết rồi mà hắn vẫn đứng bất động, là muốn thể hiện ta đây khác biệt sao?"
Nói xong, hắn lại nhìn Mộ Khinh Ca, một hai phải bắt Mộ Khinh Ca trả lời.
Mộ Khinh Ca ung dung nhìn hắn, hoàn toàn không trốn tránh, chỉ cười nói: "Nhị trưởng lão thật sự muốn ta bắt đầu luôn sao?"
"Không sai." Nhị trưởng lão khẳng định.
Khẽ cười, Mộ Khinh Ca gật đầu nói: "Vậy như ngài mong muốn."
Dứt lời nàng lật tay lại, ngọn lửa Thái Sơ Cấp Hỏa đột ngột xuất hiện. Lập tức khiến toàn bộ quảng trường như lọt vào thái dương.
"Nóng quá!"
"Sao lại nóng quá vậy?"
Nhiệt độ biến hóa khiến mọi người chú ý.
Mà chớp mắt khi Thái Sơ Cấp Hỏa xuất hiện, địa hỏa thú hỏa dưới quảng trường đều cực không ổn định, giãy giụa nhấp nháy hai cái rồi chợp tắt.
Phụt phụt phụt phụt...
"A!!! Lửa tắt rồi!"
"Lửa ta cũng bị tắt!"
"Tài liệu của taaa!"
"Uổng phí tài liệu tốt!"
Trong vòng trắng quanh quảng trường liên tục nổi lên tiếng kêu r3n.
Nhị trưởng lão và Tang Thuấn Vương kinh hồn nhìn chung quanh. Ngọn lửa tất cả mọi người đều bị dập tắt, luyện khí thất bại. Ngay cả Mộ Tuyết Vũ ưu tú nhất Tang gia cũng không ngoại lệ.
Gương mặt tuyệt mỹ của nàng xẹt qua tia ảo não, nhưng không kêu la như người ta, chỉ yên lặng thu thập tài liệu bị luyện hỏng.
May là mới bắt đầu luyện khí không lâu, số người tổn thất không nhiều.
Cảnh tượng quỷ dị khiến bọn họ không khỏi hướng mắt nhìn sang ngọn lửa còn sáng duy nhất trên quảng trường.
Thái Sơ Cấp Hỏa trong tay Mộ Khinh Ca tỏa sáng màu vàng quất, bao phủ toàn bộ quảng trường. Nơi bị nó bao phủ đều nóng vô cùng.
"Này... Cái này..." Nhị trưởng lão khiếp sợ nhìn lửa trong tay Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cong môi, sâu kín nói: "Nhị trưởng lão, đây là nguyên nhân ta chưa luyện khí. Dị hỏa của ta là Thái Sơ Cấp Hỏa. Ngọn lửa cấp bậc kém hơn ở trước mặt nó, đều không thể cháy lên bình thường."
"Ngươi mau thu hồi trước đã." Nhị trưởng lão sốt ruột.
Mộ Khinh Ca câu môi cười, lật tay thu hồi Thái Sơ Cấp Hỏa.
Nhiệt độ cực nóng lập tức biến mất, người dưới quảng trường bao gồm cả người ngồi ở khán đài đều ướt nhẹp y phục, như bị vớt từ dưới nước lên. Nhão nhão dính dính rất là khó chịu.
Nhiệt độ biến mất, Mộ Khinh Ca tắt lửa đi. Nhưng hình ảnh ấy vẫn quấy nhiễu đến cuộc thi so tài.
Mộ Khinh Ca vân đạm phong khinh đứng trong vòng trắng, chắp tay sau lưng, không hề khẩn trương khi phá hư cuộc thi.
Tang Thuấn Vương nhìn nàng, nói Nhị trưởng lão: "Lão Nhị, xem ra cuộc thi này phải để mọi người bắt đầu trước, chờ họ luyện xong rồi Ca nhi bắt đầu."
Nhị trưởng lão đơ mặt gật đầu: "Cũng chỉ có thể như thế."
Thấy hắn gật đầu, Tang Thuấn Vương mới nhìn sang Mộ Khinh Ca: "Vậy hiện tại con có thể về nghỉ ngơi. Đợi thời gian gần hết, chúng ta sẽ phái người gọi con. Hoặc con có thể ở lại xem mọi người luyện khí."
"Ta ở lại, tràng cảnh luyện khí đồ sộ thế này, nếu không nhìn chẳng phải sẽ lãng phí?" Mộ Khinh Ca nói. Đây là cơ hội cực tốt để nàng biết trình độ Luyện khí sư Tang gia hiện giờ, nàng sẽ không bỏ lỡ.
"Vậy tùy con." Tang Thuấn Vương gật đầu, cùng Nhị trưởng lão trở về bàn giám khảo.
Ông đứng trên bục đài, nói với các đệ tử Tang tộc vẫn còn khiếp sợ: "Trước đó phát sinh chuyện nhỏ ngoài ý muốn, bây giờ cuộc thi tiếp tục. Bởi vì ngọn lửa của Mộ Khinh Ca đặc thù, nên sẽ bắt đầu luyện khí sau."
Cuộc thi lại bắt đầu, nhưng thời gian đã trôi qua một lúc.
Không kịp nghĩ nhiều, mọi người sôi nổi thu hồi kinh sợ, tập trung tinh thần chuẩn bị bắt đầu luyện khí.
Ngồi ở khán đài, Mộ Dực Trần kinh ngạc nhìn về phía Nguyên Nguyên, lắp bắp nói: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..."
Nguyên Nguyên mặt mày hớn hở: "Sao sao, tiểu gia lợi hại không!"
"Chuyện gì đang xảy ra thế?" Mộ Dực Trần hít thật sâu, mới nhỏ giọng hỏi.
Nguyên Nguyên nói cho hắn: "Ta và lão đại có mối liên hệ chặt chẽ. Ta nhận ngài là chủ, chỉ cần ta không chiến đấu, ngài ấy có thể sử dụng năng lực của ta. Chẳng qua không thể phát uy sức mạnh như ta mà thôi."
"Rốt cuộc ngươi cắn nuốt bao nhiêu dị hỏa vậy?" Mộ Dực Trần sớm biết chân thân Nguyên Nguyên, nên tò mò hỏi.
Nguyên Nguyên nhăn mày, nghiêm túc nghĩ: "Nể mặt ngươi là đệ đệ lão đại nên ta mới nói cho ngươi, ngươi phải giữ bí mật nghe không. Ta lần lượt cắn nuốt Bạch Cốt Yêu Diễm, Bát Hoang Hư Không Viêm, và Thái Sơ Cấp Hỏa."
"Ba loại! Cộng thêm bản thân ngươi nữa, chẳng phải là có bốn loại dị hỏa?" Mộ Dực Trần chấn kinh.
"He he." Nguyên Nguyên cười: "Tính là cái gì, ta muốn cắn nuốt càng nhiều dị hỏa hơn, trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó bảo vệ lão đại! Về sau có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt lão đại! Ai dám bắt nạt lão đại ta sẽ thiêu ch3t hắn!"
Nhìn hắn nghiêm túc, Mộ Dực Trần hâm mộ: "Lão đại có đồng bạn trung thành như ngươi thật tốt!"
"Là do lão đại rất tốt với ta nha!" Nguyên Nguyên nói không cần nghĩ. Từ khi hắn còn là quả trứng đã theo chân Mộ Khinh Ca. Mỗi lần chiến đấu với dị hỏa, Mộ Khinh Ca đều sẽ tìm mọi cách hỗ trợ, chưa bao giờ nô dịch hắn. Chủ nhân tốt như vậy, đi đâu tìm?
"Ta cũng hy vọng sau này có thể kết giao đồng bạn chiến đấu cùng ta!" Ánh mắt Mộ Dực Trần đầy chờ mong và hâm mộ.
Nguyên Nguyên biết nên an ủi người ta, vỗ vai hắn nói: "Yên tâm đi, ngươi cứ học tập lão đại, sớm muộn sẽ có thôi!"
"Ừm! Từ hôm nay trở đi, lão đại chính là tấm gương cho ta noi theo, là mục tiêu của ta!" Mộ Dực Trần kiên định.
Tang Lam Nhược ngồi bên cạnh, nghe Mộ Dực Trần và Nguyên Nguyên trò chuyện, nội tâm được an ủi. Đột nhiên bà phát hiện nhi tử vẫn luôn được bảo hộ nay đã trưởng thành rồi.