Nháy mắt, hộ vệ Mộ phủ liền xuất hiện trước mắt ba người.
"Tiểu tước gia!" Người đi đầu ôm quyền nói.
Trong mắt hắn, tựa hồ chỉ có một người Mộ Khinh Ca
Điều này khiến cho Tần Cẩn Hạo trầm mặc lông mày càng nhíu, đội trưởng hộ vệ làm như không thấy, càng tăng lửa giận trong lòng hắn.
Mộ Khinh Ca câu môi nói: "Đem cái thứ chó cậy thế chủ này lôi ra ngoài, còn dám tới gần Mộ phủ, liền đánh gãy hai chân hắn cho ta."
"Vâng." Thị vệ Mộ phủ không một chút chần chờ.
Đồng loạt đi lên, đi qua Duệ Vương đang đen mặt, dùng cương đao xiên qua hai tay Lữ Tụng, không chút lưu tình một cước đá vào đầu gối hắn, đau khiến hắn kêu cứu mạng.
"Duệ Vương cứu thần!"
Lữ Tụng bị cương đao xiên kéo đi, tiếng kêu thê lương cầu cứu quanh quẩn ở đại sảnh Mộ phủ.
Cố nén cảm giác nóng bỏng trên gương mặt, Tần Cẩn Hạo trầm giọng đối Mộ Khinh Ca nói: "Ngươi vừa lòng chưa?" Hắn vừa rồi sở dĩ không ra mặt, chính là cho rằng Mộ Khinh Ca đang phát tiểu tính tình, cho nên mới mặc kệ hắn như thế.
Hiện tại hỏi ra những lời này, trong giọng nói càng nhiều trách cứ.
Đối mặt Tần Cẩn Hạo chất vấn, Mộ Khinh Ca cười khẽ: "Duệ Vương điện hạ xem thường ta, nếu ngươi cũng ra khỏi đây, ta mới hài lòng đấy." Dứt lời nàng xoay người rời đi, căn bản không muốn cùng Tần Cẩn Hạo tiếp tục nửa phần.
Tần Cẩn Hạo trầm mặt, mắt thấy Mộ Khinh Ca cứ như vậy tiêu sái rời đi. Hai mắt sắc bén, nhẹ nhàng híp lại.
Đây là Mộ Khinh Ca, cư nhiên không hề đối với hắn lộ ra tình cảm ái mộ, ngược lại còn bài xích hắn tới gần?
Cái nhận thức này làm cho tâm tình Tần Cẩn Hạo cực độ không xong. Có một loại cảm giác nói không nên lời! Tựa hồ, hắn có thể đùa giỡn tâm Mộ Khinh Ca, nhưng nàng không thể đối hắn biểu hiện ra một chút bất mãn.
"Mộ Khinh Ca, ta đã rất chịu đựng ngươi. Không cần ý đồ dùng biện pháp ngu xuẩn khiêu khích ta, đến hấp dẫn hứng thú của ta." Hai mắt Tần Cẩn Hạo, lợi như đao mang.
Một bộ bạch y, chậm rãi bước ra sau đại sảnh.
Nhìn bóng lưng Duệ Vương một thân huyền sắc vĩ ngạn, trong mắt nàng toát ra nhu tình, chậm rãi hướng tới gần hắn.
"Ngươi có tra ra được gần đây Mộ Khinh Ca đang bận gì sao?" Còn chưa chờ nàng tới gần, một câu lạnh băng dò hỏi liền truyền đến.
Bước chân Bạch Tịch Nguyệt bởi lời này mà chợt dừng lại, vui sướng khi nhìn thấy người trong lòng, cũng bị hoảng loạn thay thế. "Ta, không có."
Không có? Đây không phải là đáp án Tần Cẩn Hạo muốn.
Hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén dừng trên người Bạch Tịch Nguyệt, ngũ quan lạnh lùng không thấy nửa điểm nhu tình: "Lâu như vậy cư nhiên không tra ra?"
"Điện hạ, cho Tịch Nguyệt một chút thời gian." Thanh âm nam nhân lạnh lùng, khiến cho Bạch Tịch Nguyệt tim đập mạnh lên, sợ hãi dần dần kéo tới.
Tần Cẩn Hạo hừ lạnh một tiếng, sau khi vứt xuống bốn chữ "hạn cuối ba ngày", liền không chút lưu luyến quay người rời đi.
Nhìn bóng dáng cao lớn rời đi, Bạch Tịch Nguyệt trong lòng buồn bã mất mát. Nàng hoài niệm ngày đó Duệ Vương ôn nhu, đối với nàng sủng ái. "Tất cả đều là vì Mộ Khinh Ca!" Trong nháy mắt, Bạch Tịch Nguyệt đem khoản nợ này tính lên đầu Mộ Khinh Ca, hai mắt sợ hãi cũng trở nên sắc bén.
Mộ Khinh Ca đến cùng đi đâu?
Đó cũng không phải bí mật, Tần Cẩn Hạo từ lúc phát hiện Mộ Khinh Ca không ở trong thành, liền phái người đi thăm dò.
Nhưng mà, kết quả điều tra lại là Mộ Khinh Ca đi tới chỗ Mộ gia quân ngoài thành.
Hắn một phế vật không thể tu luyện, đi quân doanh làm gì?
Đây mới điều làm Tần Cẩn Hạo nghi hoặc.
Hắn lần này nhận được Bạch Tịch Nguyệt báo tin, nói Mộ Khinh Ca hồi phủ, mới vội vàng tới. Thứ nhất là muốn duy trì quan hệ hai người, trong khoảng thời gian này, hắn như cảm giác được Mộ Khinh Ca không hề ỷ lại hắn giống như trước kia. Thứ hai, chính là muốn hỏi ra Mộ Khinh Ca đi quân doanh làm gì.
Đáng tiếc, hôm nay tất cả đều thất bại.
Điều này làm cho nhẫn nại của Tần Cẩn Hạo đối với Mộ Khinh Ca sắp leo tới đỉnh.
...
Mộ Khinh Ca nắm chặt thời gian trở về Mộ gia quân, nàng nóng lòng muốn đi kiểm nghiệm thành quả huấn luyện của đội thân vệ, mới biết bước được tiếp theo nên tiến hành thế nào.
Trở lại trong sơn cốc, năm trăm linh ba người đang huấn luyện dựa theo nàng an bài.
Từ lúc mới bắt đầu không thích ứng, hiện giờ, bọn họ đã tiếp nhận loại huấn luyện khác lạ này, đồng thời cũng cảm nhận được thân thể không ngừng tăng cường.
Sau khi nhìn một vòng, Mộ Khinh Ca đem Mặc Dương gọi tới.
Chờ Mặc Dương mồ hôi đầm đìa đi tới trước mặt nàng, nàng đem thuốc bột và đan dược đã luyện chế tốt ném tới trước mặt hắn, phân phó: "Những dược phấn này, từ hôm nay trở đi, cho vào trong bồn tắm, có thể giúp các ngươi chậm rãi bồi dưỡng gân cốt. Còn những đan dược này, phân phát cho mỗi người, cách một ngày ăn một viên."
Đan dược cấp thấp nàng luyện chế lần này không tính nhiều, phân phát cho năm trăm linh ba người, trong tay mỗi người cũng chỉ có ba viên.
Tuy đan dược không nhiều lắm, nhưng phối hợp với tác dụng thuốc bột, cũng có thể tạo được hiệu quả mong muốn.
Trong đầu Mộ Khinh Ca có truyền thừa đan thần, nàng có thể phối chế ra đan dược và thuốc bột thích hợp cho đám người này.
Mặc Dương cầm lấy đồ rời đi, sau khi Mộ Khinh Ca nghỉ ngơi một chút, cũng gia nhập huấn luyện.
Nàng hiện giờ đã là lục cảnh sơ giai, cường độ thân thể dưới tác dụng của dược tề cải tạo gien, cũng được đề cao rất nhiều. Kỳ thật huấn luyện như vậy đối với nàng không có trợ giúp lớn, nhưng nàng vẫn như cũ huấn luyện cùng các binh sĩ.
Không phải vì cái gì, chỉ là kiếp trước nàng đã có thói quen huấn luyện như vậy, đồng thời có thể khiến nàng nhanh chóng hiểu biết đặc điểm và khuyết điểm từng người.
Tu luyện trong núi, thời gian chớp mắt một cái đi qua.