Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 920: Ngươi có biết huyết mạch của ngươi là gì không?



Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Tiểu Ca nhi, nàng thích nơi này không?" Tư Mạch ôm Mộ Khinh Ca vào lòng, hai người cùng nhìn ngắm trời đất bao la.

Mộ Khinh Ca cười nhẹ nhàng. Nàng quay lại nhìn Tư Mạch, nghiêm túc nói: "A Mạch, tin tưởng ta, sẽ có một ngày. Một ngày nào đó chúng ta có thể nắm tay nhau, tự do du ngoạn khắp chân trời rộng lớn. Thấy được cảnh nào đẹp thì dừng chân một thời gian, cùng nhau thưởng thức vẻ đẹp nhân gian."

"Tiểu Ca nhi, nàng đang nói gì vậy? Hiện tại không phải chúng ta đang vậy rồi sao?" Đôi mắt hổ phách tràn ngập sự cưng chiều quen thuộc.

Mộ Khinh Ca rời khỏi lòng ngực hắn, hít một hơi thật sâu, đôi mắt tỏ tường: "Nơi này chỉ là dục vọ.ng của ta mà thôi." Nàng bưng bầu rượu lên, ngửi một ngụm rồi khẽ cười: "Loại rượu ngon này cũng chỉ có thể xuất hiện trong lòng ta."

Đầu ngón tay nhẹ hẫng, bầu rượu rơi xuống đất tan tành.

Mà nàng thì liên tục lùi về sau, ánh mắt càng thanh minh.

"Tiểu Ca nhi, đừng đi, ở lại đi, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau!"

"Ca nhi, ở lại đi! Ở lại!"

"Tiểu tước gia, ngài muốn đi đâu, ở lại đi."

"Khinh Ca, vì sao ngươi phải đi? Ở đây không tốt sao?"

"Ở lại..."

"Ở lại..."

"Ở lại..."

Từng bóng người vướng bận trong lòng nàng lúc ẩn lúc hiện trước mắt, đều vươn tay tha thiết gọi nàng ở lại. Nhưng Mộ Khinh Ca liên tục lùi về sau, dần dần những người đó, hình ảnh đó đều trở nên mơ hồ trong mắt nàng. Chúng hóa thành mảnh nhỏ, tan đi theo gió.

Nàng lại về nơi đốt cháy Tâm Hỏa, ngọn lửa u lam vẫn đang tỏa kim quang nhàn nhạt.

"Thất tình lục dục, điều ta phải làm không phải vứt bỏ, mà là không bị khống chế. Chỉ khi giữ vững tâm cảnh tỉnh táo, thì sẽ không sợ gì cả." Mộ Khinh Ca chậm rãi nói.

"Cư nhiên không bị lục dục khống chế!" Trong động băng, bóng người nửa trong suốt kinh sợ nhìn Tâm Hỏa bao quanh Mộ Khinh Ca dần chớp tắt.

Chỉ chốc lát, Tâm Hỏa đã tắt toàn bộ, Mộ Khinh Ca mở mắt ra.

"Ngươi có biết dưới Tâm Hỏa, trăm người hiếm có một người có thể tỉnh táo lại?" Thanh âm già nua truyền đến.

Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn, phát hiện trong động băng có thêm một người.

Không, phải nói là có thêm một bóng người nửa trong suốt. Trông hắn có vẻ là chủ nhân thanh âm đối thoại với nàng.

Có lẽ vừa rồi trải qua Tâm Hỏa, Mộ Khinh Ca cũng không quá mức kinh ngạc khi thấy hắn. Chỉ chớp mắt một chút, rồi tiếp nhận bóng người tự dưng xuất hiện... Hoặc quỷ?

"Ta xem thường ngươi rồi." Hắn chậm rãi gật đầu, rất là cảm thán.

Mộ Khinh Ca bình thản trả lời: "Người xem thường ta không chỉ có một mình ngươi."

"Ồ? Để ta đoán xem, câu nói tiếp theo hẳn ngươi muốn nói là, hiện giờ tất cả chúng đều bị vả mặt?" Bóng người trêu chọc.

Mộ Khinh Ca giựt mi mắt, không nói gì. Ý tứ không cần nói cũng biết.

"Ta có tính là thông qua khảo nghiệm không?" Mộ Khinh Ca trực tiếp hỏi.

Bóng người lắc đầu cười nhạt, rất là bất đắc dĩ: "Ngươi nha đầu này, nhìn bản tôn cũng không hiếu kỳ hỏi thêm mấy câu, chỉ quan tâm tới Thần Sách."

Mộ Khinh Ca nhẹ quay đầu đi, biểu cảm hơi xấu hổ.

Nàng đúng là không có hứng thú muốn biết người này là ai. Dù sao rời đi rồi, sau này sẽ không gặp lại. Trước mắt còn có uy hiếp thật lớn đang chờ nàng, nàng dĩ nhiên chỉ muốn mau chóng đoạt Thần Sách chạy lấy người!

"Ta tên là Mộ Tầm, ấn theo bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng lão tổ." Bóng người mở miệng.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, chắp tay hành lễ: "Mộ Tầm lão tổ." Tuy trước đó hai người có chút xây sát khiến nàng không thể nào chịu được người này. Nhưng Thần Sách cuốn Trung còn chưa tới tay, thời điểm nên cúi đầu vẫn nên cúi đầu thôi.

"Ừm, xưng hô miễn cưỡng nhỉ." Mộ Tầm cười nói.

Hắn nói với Mộ Khinh Ca: "Ngươi thông qua khảo nghiệm, đương nhiên có thể lấy Thần Sách đi." Hắn thở dài, ánh mắt có thêm vài tia không đành lòng nhìn Mộ Khinh Ca: "Nha đầu, ngươi thông qua khảo nghiệm khiến ta bất ngờ. Không dối gạt ngươi, vốn ta muốn cho ngươi thử rồi biết khó mà lui, ngươi không thông qua sẽ không dám cãi lời nào. Nhưng không ngờ ngươi vẫn khiến ta lau mắt mà nhìn. Chỉ là, con đường về sau của ngươi sẽ rất khó đi, ngươi sẽ phải trải qua vô số sinh sinh tử tử mới có thể đi đến cuối đường. Ngươi không sợ sao?"

Mộ Khinh Ca nghe ra sự quan tâm từ lời nói của Mộ Tầm.

Oán khí của nàng đã phai nhạt hơn chút, nói với Mộ Tầm: "Mộ Tầm lão tổ, ngài nói một khi bước lên con đường này sẽ không thể dừng. Nếu đã vậy, ta cần gì phải nghĩ nhiều? Phía trước có núi, ta leo qua là được. Phía trước có biển, bơi qua là xong. Cho dù bụi gai trải đường, ta cũng sẽ dẫm qua. Không phải không sợ, mà là không có đường lui, nghĩ nhiều vô ích."

"Tốt! Nói rất đúng! Không có đường lui, chỉ có thể tiến lên. Nha đầu ngươi nhìn thấu hơn ta nhiều. Cũng được, ngươi cầm Thần Sách cuốn Trung đi đi." Mộ Tầm nói xong, vung tay lên, Thần Sách cuốn Trung trôi nổi chậm rãi bay tới chỗ Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhìn Thần Sách cuốn Trung bay về phía mình, thầm kích động.

"Cầm đi đi." Mộ Tầm nói.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, duỗi tay tiếp nhận. Tay nàng chạm vào không bị thương nữa, cấm chế đã được giải trừ.

Lấy được Thần Sách cuốn Trung, Mộ Khinh Ca không nhìn kỹ mà trực tiếp ném vào không gian.

Thần Sách cuốn Trung biến mất trong tay nàng, khiến Mộ Tầm sáng mắt, cười nói: "Ngươi đúng là có bảo bối tốt."

Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, không giải thích.

"Nha đầu, lấy được Thần Sách cuốn Trung rồi. Có phải muốn rời đi hay không?" Mộ Tầm chợt hỏi.

Mộ Khinh Ca sửng sốt, gật đầu: "Ta tới đây là muốn lấy Thần Sách cuốn Trung, hiện giờ đã tới tay, đương nhiên phải nhanh chóng rời đi."

Nàng không rõ vì sao Mộ Tầm lại hỏi như vậy.

"Nếu ta nói cho ngươi, còn có chỗ tốt cực lớn đang chờ ngươi thì sao? Ngươi vẫn sẽ sốt ruột ra ngoài?" Mộ Tầm cười nói.

Chỗ tốt cực lớn!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, lập tức cười nói: "Mộ Tầm lão tổ, ngài đừng trêu ta, có chuyện gì ngài nói hết một thể ra đi."

"Nha đầu ngươi như ông cụ non vậy. Muốn trêu ngươi xem ngươi kích động thế nào cũng không được." Mộ Tầm lắc đầu cười nói.

Mộ Khinh Ca giựt khóe miệng, chửi tung trời: "Ông cụ non cái gì? Cái này gọi là ổn trọng!"

Đột nhiên, thần sách Mộ Tầm trở nên nghiêm túc: "Nha đầu, nếu ngươi đã chọn bước lên con đường này, vậy có một số việc ta phải nói cho ngươi. Ngươi có biết Mộ tộc ở đại lục Thần Ma đại diện cho điều gì không?"

Mộ Khinh Ca mờ mịt nhìn hắn, lắc đầu.

Quỷ mới biết Mộ tộc đại diện cho cái gì!

"Quả nhiên." Nét mặt Mộ Tầm lộ vẻ ảm đạm. Cho dù hắn chỉ có hình thái nửa trong suốt, Mộ Khinh Ca vẫn nhìn ra nỗi buồn đó.

"Vạn năm qua đi, ngay cả con cháu của mình đều đã quên mất Mộ tộc từng huy hoàng cỡ nào." Mộ Tầm cảm thán.

Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thanh âm trở nên trịnh trọng: "Mộ Khinh Ca, ta nói cho ngươi. Mộ tộc đã từng ở trong Thần tộc, chưởng quản tư chiến!"

"Tư chiến!" Con ngươi Mộ Khinh Ca co rụt lại, mím chặt môi.

Nàng biết "tư chiến" nghĩa là gì. Nói cách khác, Mộ tộc chưởng quản lĩnh vực chiến tranh trong Thần tộc. Điều này cũng mang ý nghĩa, nếu Thần tộc gặp phải cuộc công kích nào, hoặc muốn đi đánh giặc, Mộ tộc chắc chắn là thống soái, là thế lực đầu tiên bước ra.

"Giống như Mộ phủ Tần quốc, Mộ gia quân..." Mộ Khinh Ca thầm thở dài.

"Biết vì sao Mộ tộc cai quản tư chiến không?" Mộ Tầm hỏi.

Mộ Khinh Ca thành thật lắc đầu.

Mộ Tầm hít sâu một hơi, nói với Mộ Khinh Ca: "Đó là bởi vì, trong thân thể Mộ tộc chúng ta chảy xuôi huyết mạch Chiến Thần."

"Huyết mạch Chiến Thần?" Mộ Khinh Ca ngạc nhiên.

Đôi mắt Mộ Tầm ánh tia kích động: "Mộ tộc chúng ta sinh ra vì chiến trường, mỗi người đều là chiến sĩ trời sinh. Mỗi một thế hệ đều sẽ xuất hiện bá chủ chiến trường, chiến thần quyết thắng xa ngàn dặm."

Đột nhiên, ánh mắt Mộ Tầm lại ảm đạm xuống: "Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn bị bại dưới âm mưu quỷ kế. Những thủ đoạn mà chúng ta khinh thường, lại trở thành cọng rơm hủy diệt chúng ta. Ngươi nói xem có buồn cười hay không?"

"..." Thần sắc Mộ Khinh Ca khẽ nhúc nhích, không nói chuyện.

Mộ Tầm nhìn về phía Mộ Khinh Ca, hỏi: "Ngươi biết vì sao tộc trưởng quy định chủ nhân tương lai của Mộ tộc phải có được cả ba cuốn Thần Sách không?"

"Không biết." Mộ Khinh Ca lại lắc đầu.

Mộ Tầm thở dài: "Bởi vì trên đời chỉ có người mang huyết mạch Chiến Thần mới có thể tu luyện ba cuốn Thần Sách. Thần Sách là công pháp do thủy tổ đời đầu của chúng ta tự sáng tạo, cách ngày nay đã qua hơn trăm triệu năm."

"Hơn trăm triệu năm!" Mộ Khinh Ca ngạc nhiên.

Mộ Tầm gật đầu: "Thủy tổ năm đó từ một hạng người không có tiếng tăm gì, từng bước đi lên vị trí Chiến Thần. Đã từng trải qua bao nhiêu, không ai biết. Ba cuốn Thần Sách, quyển thứ nhất là thuật luyện thể. Nếu luận về luyện thể, lấy Ma tộc mạnh nhất, cho nên thủy tổ ẩn núp trong Ma Vực hơn trăm năm chỉ vì muốn thông hiểu phương pháp luyện thể của họ. Sau đó kết hợp với lĩnh ngộ của mình mà sáng tạo ra Thần Sách quyển Thượng."

"Thì ra là vậy!" Mộ Khinh Ca lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách vì sao khi nàng nhìn thấy Thần Sách quyển Thượng, lại có cảm giác không thích hợp.

"Thần Sách cuốn Trung là thuật luyện thần. Bên trong ghi lại cách rèn luyện thần thức và cách sử dụng thần thức, cũng là do thủy tổ thu thập sách cổ chậm rãi nghiên cứu ra. Thần Sách quyển Hạ cuối cùng ghi lại đại pháp thuật do thủy tổ tự nghĩ ra. Không chỉ vậy, còn có những chú thuật ngài ấy học được khi giao thủ với người khác. Các pháp thuật cần phải tu tập Thần Sách quyển Thượng và cuốn Trung, mới có thể chống đỡ thi triển. Nếu cứ miễn cưỡng làm, sẽ bị nổ tan xác mà chết." Mộ Tầm giới thiệu thật sự cẩn thận.

Mộ Khinh Ca nghe cũng thật sự cẩn thận. Hơn nữa cực kỳ bội phục với vị thủy tổ Mộ tộc kia.

Một người sáng tạo ra công pháp độc đáo mạnh nhất Thần tộc, quả thực không thể tưởng tượng ngài của xưa kia chói mắt thế nào.

"Ngươi đã luyện Thần Sách quyển Thượng rồi đi." Mộ Tầm hỏi.

Mộ Khinh Ca vốn có nghi hoặc trong lòng, nhân đây hiếm có người chỉ bảo, bèn nhanh chóng nắm bắt cơ hội: "Ta cũng không biết có phải mình tu luyện rồi hay chưa. Lúc trước tổ tiên ta chỉ mang đi cuốn tàn quyển Thượng, sau đó truyền xuống tay ta, sau đó cơ duyên xảo hợp lại tìm về một nửa còn lại. Cứ thế quyển Thượng tồn tại trong ý thức ta. Mỗi lần ta tu luyện hay nghỉ ngơi đều sẽ dẫn ta vào ý thức tu luyện. Nhưng kết quả đều là nổ tan xác rồi choàng tỉnh."

"Ngươi bổ sung hết rồi!" Mộ Tầm kinh hãi. Đột nhiên hắn nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn Mộ Khinh Ca: "Nha đầu, may là ngươi kiên trì, nếu không ta lại thành kẻ có tội. Ngươi có thể bổ sung đủ Thần Sách quyển Thượng bị mất mấy ngàn vạn năm, xem ra ngươi chính là hy vọng của Mộ tộc. Năm đó vì quyển Thượng bị thiếu hụt, dẫn tới tộc nhân không ai hiểu thấu ba cuốn. Nếu không sao lại có cơ hội cho đám hề nhảy nhót lên sàn?"

Mộ Khinh Ca cong môi cười, không nói tiếp.

Mộ Tầm bình ổn tâm tình, gật đầu nói: "Vậy ngươi có cảm giác thân thể biến hóa gì không?"

Mộ Khinh Ca nghiêm túc nghĩ, gật đầu: "Thân thể đúng là càng có khả năng phòng ngự hơn trước. Nhưng vốn ta coi trọng luyện thể nên vẫn luôn rèn luyện bằng phương pháp khác, cho nên không thể khẳng định có phải là kết quả của Thần Sách hay không. Tuy nhiên có một lần ta so đấu với người khác, lực lượng trong cơ thể đột nhiên mất khống chế, cảm giác như chỉ cần ta đánh ra một quyền, là có thể nổ tung một ngọn núi."

Mộ Tầm nghe xong, nói Mộ Khinh Ca: "Biết đây là vì sao không?"

"Không biết." Mộ Khinh Ca thành thật.

Mộ Tầm đưa ra đáp án: "Đó là bởi vì huyết mạch Chiến Thần trong cơ thể ngươi chưa thức tỉnh. Từ khi Mộ tộc sụp đổ, huyết mạch Chiến Thần trong cơ thể tộc nhân sợ là đã ngủ say vạn năm. Tới đời ngươi... đúng rồi, ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi ba, tuổi mụ hai mươi bốn." Mộ Khinh Ca trả lời.

"Cái gì! Ngươi mới chưa đến hai mươi bốn tuổi." Mộ Tầm khiếp sợ không thôi.

Mộ Khinh Ca cứng nhắc kéo khóe miệng, tức giận hỏi: "Ta trông già lắm sao?"

"Không! Ta chỉ cho rằng, ngươi ít nhất phải trăm tuổi rồi. Vì ở đại lục Thần Ma, người nghìn tuổi vạn tuổi có rất nhiều." Mộ Tầm giải thích.

"Ta không tới từ đại lục Thần Ma, ta tới từ Lâm Xuyên." Mộ Khinh Ca giải thích.

"Lâm Xuyên... Lâm Xuyên..." Mộ Tầm lẩm bẩm mấy lần, thở sâu, lại về chủ đề lúc trước: "Hiện tại ngươi đã có được Thần Sách cuốn Trung, nhưng nếu huyết mạch Chiến Thần chưa thức tỉnh, vậy không thể tu luyện bình thường. Cho nên kinh hỉ lớn mà ta muốn nói ở đây là, ta phải thức tỉnh huyết mạch cho ngươi."

Mộ Khinh Ca trừng lớn mắt. Nàng không nghĩ tới còn có thêm mối liên hệ này. Thì ra nàng vẫn luôn không thể tu luyện Thần Sách bình thường là do huyết mạch Mộ tộc trong cơ thể còn chưa thức tỉnh.

Đột nhiên Mộ Khinh Ca cảm thấy trước mặt trắng xóa, như thể có lưỡi dao băng sượt qua da.

Đợi mọi thứ an tĩnh lại, nàng ngước mắt nhìn thấy trong hang động có thêm một huyết trì. Có chút tương tự với Tang tộc nhưng diện tích không lớn, chỉ là màu máu trong nước ao đậm hơn chút.

Thân ảnh Mộ Tầm xuất hiện trên huyết trì. Hắn trôi nổi trên không, thần sắc buồn bã nhìn Mộ Khinh Ca: "Huyết trì truyền thừa được ngưng tụ nên bởi các tộc nhân còn sót lại. Tộc trưởng dùng đại pháp lực di chuyển tới đây, dung nhập thân thể ta vào đó. Trải qua vạn năm rèn giũa, tinh hoa trong đó đủ giúp một người hấp thu khiến cơ thể sau khi được thức tỉnh huyết mạch sẽ đạt đến nồng độ tinh thuần tuyệt đối."

Mộ Khinh Ca chấn động nhìn huyết trì. Trước mặt nàng phảng phất hiện lên hình ảnh các chiến sĩ Mộ tộc lần lượt nhảy xuống ao.

"Mộ Khinh Ca, ngươi còn đợi cái gì!" Bỗng, Mộ Tầm quát lớn một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.