Bạch Khởi La không giấu khỏi ngạc nhiên, nhướn mày hỏi lại anh.
Hiện tại, Tiêu Bách Thần đã hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm tư. Anh không tin một người lại có thể thay đổi tính cách nhanh chóng đến như thế.
Mã Mã Tư Đào này, quả thực vô cùng khác thường.
“Khởi La! Tối nay tôi phải đến biệt thự nhà họ Mã một chuyến!”
“Có cần tôi đi với anh không?”
Tiêu Bách Thần gật đầu.
“Cô sẽ giúp tôi kìm chân Mã Tư Đào. Khởi La, mọi sự có thành hay không đều phụ thuộc vào cô!”
.......
Mã Tư Đào ngồi yên lặng trên ghế, bàn tay điều khiển chương trình tivi, mở qua mở lại một chương trình hát nhạc nhàm chán.
Nhận thấy đã quá nửa đêm, cô ta tắt tivi, vươn vai mấy cái, sau đó bước vào phòng ngủ.
Toàn bộ cửa sổ, cửa chính nhà Mã Tư Đào đều được sử dụng bằng loại kính cường lực tốt nhất, đạn bắn xuyên qua cũng không gây bất cứ hề hấn nào khác.
Tiêu Bách Thần cẩn thận đi khắp một lượt biệt thự, đánh giá quan sát, nhận thấy anh không thể đột nhập vào vào bên trong bằng đường hẹp được.
Bạch Khởi La dựa vào tài cải trang thiên phú của mình, nhanh chóng biến thành một cô gái làng chơi, ăn mặc phong cách, vô cùng quyến rũ.
“Máu giả, anh đưa máu giả cho tôi làm gì?”
Cô ngạc nhiên nhìn bịch máu giả Tiêu Bách Thần vừa đưa cho mình, giơ cao lên quan sát.
Tiêu Bách Thần nhỏ giọng mắng:
“Cô gặp Mã Tư Đào, không dùng máu giả thì sao lừa được cô ta?”
Phịch!
Bạch Khởi La bất ngờ ném bịch máu giả xuống dưới đất, chán ghét mà đáp:
“Với trí thông minh của cô ta, anh nghĩ đống máu giả này có thể dễ dàng lừa được chắc?”
Tiêu Bách Thần chống tay lên thành xe, cong môi hỏi vặn lại:
“Vậy cô định làm gì? Chẳng lẽ tự cắt tay mình à? Ơ kìa, đừng nói là...”
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu anh, ngay tức khắc đã thành sự thật.
Bạch Khởi La bĩu môi khinh bỉ, rút từ trong người ra một con dao găm, trực tiếp cứa mạnh vào cánh tay. Máu tươi theo vết rách của áo lập tức chảy ra ồ ạt.
Quai hàm Tiêu Bách Thần suýt thì rớt ra bên ngoài.
Người phụ nữ này, quá là kinh thiên!
Anh còn định nói thêm điều gì nữa liền bị Bạch Khởi La lườm cho cháy mặt:
“Ngậm miệng lại và vào việc luôn đi!”
.......
Mã Tư Đào đang ngủ say, chợt nghe thấy chuông báo động ngoài cửa không ngừng vang lên inh ỏi.
Cô ta cảnh giác, khoác áo bước ra bên ngoài.
Thông qua ống nhòm ở cửa, Mã Tư Đào trông thấy một cô gái bị thương ở tay, máu tươi chảy đầm đìa đang không ngừng đập mạnh vào thành cửa kêu cứu.
“Phiền phức!”
Cô ta chán ghét, phẩy tay định quay lưng đi.
Nhưng tiếng đập cửa càng lúc càng lớn. Hơn nữa, chưa biết chừng, nếu không cho người con gái kia vào đây, lũ người đuổi giết cô ta sẽ tìm đến gây rắc rối không chừng.
Nghĩ là làm, Mã Tư Đào liền quyết định mở cửa, đoạn kéo cô gái vào bên trong nhà, không quên nhìn nhó một lượt mà khép cửa phòng lại.
Bạch Khởi La ôm tay, gương mặt thất thần, vội vàng lên tiếng:
“Cảm ơn cô đã cứu tôi một mạng. Tôi bị bọn xã hội đen bắt cóc, may mắn trốn thoát được. Cảm ơn cô, thực sự cảm ơn cô!”
Mã Tư Đào nhìn vết thương trên tay Bạch Khởi La, vội gọi nam quản gia đem hộp cứu thương tới chữa trị cho Bạch Khởi La.
“Cô tên là gì?”
Mã Tư Đào thuận miệng hỏi.
Bạch Khởi La cắn răng, yếu ớt trả lời:
“Tôi là Miêu Hoa, nhà ở ngoại ô thành phố!”
Mã Tư Đào cho cô uống chút nước, sau đó dặn dò quản gia trông chừng cô cẩn thận.
Mà ngay khi Mã Tư Đào xoay lưng dìu Bạch Khởi La vào trong nhà, Tiêu Bách Thần cũng đã nhanh nhẹn chui vào được bên trong, trốn phía sau góc tủ.
Vì phòng ngủ của Mã Tư Đào nằm tách biệt một góc khuất nên anh mới có thể dễ dàng qua mặt được cô ta.
Tiếng động kỳ quái phát ra khi nãy cùng với gương mặt pha chút hoảng loạn của Mã Tư Đào khiến Tiêu Bách Thần phải chú ý.
Anh nhớ rất rõ, âm thanh va chạm mạnh, giống như phát ra một mã MOS nằm ở phía Tây căn nhà.
Tiêu Bách Thần ngó nghiêng, khẳng định chắc chắn Mã Tư Đào đã vào phòng nghỉ, bèn cúi thấp người, vòng ra phía sau căn nhà.
Sau phòng khách là gian thư viện cùng phòng chứa đồ. Trên tầng hai Tiêu Bách Thần chưa lên, suy xét khắp một lượt tầng một trước.
Nhà kho đã được cô ta khóa rất kỹ, trái ngược hoàn toàn với những căn phòng bên cạnh.
Anh rút từ trong vành tai một thanh sắt nhỏ đã chuẩn bị từ trước, sau đó chọc vào lỗ khóa, di chuyển một chút cánh cửa tự động được mở ra.
Tiêu Bách Thần nhanh chóng bước vào bên trong.
Căn phòng vô cùng bụi bặm, suýt chút nữa anh đã ho lên vài tiếng.
Tuy nhiên, nền nhà lại tương đối sạch sẽ. Điều đó cho thấy có người thường xuyên lui tới.
Hầu như đồ đạc chứa ở bên trong căn phòng này đều là thứ bỏ đi, không có gì giá trị.
Tiêu Bách Thần toan quay lưng sang phòng kế tiếp, chợt thấy sâu trong góc tường có một mảng gạch màu nâu, khác hoàn toàn với những viên còn lại.
Bề mặt viên gạch rất sạch.
Một dự cảm khác thường khiến anh chột dạ.
Anh đưa tay ấn thử vào viên gạch.
Con mẹ nó chứ, giống hệt trong phim hành động!
Tiêu Bách Thần há miệng chửi thề, vô cùng thích thú.
Cạch...
Viên gạch bất ngờ lún sâu vào bên trong, sau đó cả mảng tường bên cạnh lập tức rung rung, tự động mở ra một căn hầm kín.
Tiêu Bách Thần tức khắc chui vào bên trong.
Mùi ẩm mốc xộc lên cánh mũi khiến anh có chút khó chịu.
Càng vào sâu bên trong, mùi hôi hám càng bốc lên nồng nặc...
Ummm...!
Chợt, trong bóng tối lạnh lẽo bỗng vang lên tiếng rên khe khẽ...