Lúc người của Mạc Đình Quý tới, đám người Tiêu Bách Thần đã rời đi.
Bên trong căn phòng chủ tịch hiện tại chỉ còn là mớ hỗn độn: xác chết thê thảm của Củng Lân nằm chỏng trơ trên nền đất, ngay phía dưới bàn của Hamansito là một bàn tay phải đã bị chặt đứt.
“Bàn tay này chắc chắn là của ông chủ rồi. Nhưng vết lăn dấu trên ngón tay này có nghĩa là gì nhỉ?”
Mạc Đình Quý cầm bàn tay bị chặt đứt, cẩn thận xem xét. Trong phòng không thấy Hamansito, chỉ e hiện tại lão ta lành ít dữ nhiều.
Chọc giận Tiêu Bách Thần, chết không toàn thây!7
Triệu Đình Khiêm nhấc máy, gọi điện cho Bạch Khởi La:
“Cô Bạch, cô đã nghỉ phép nửa tháng trời. Có cần tôi đích thân đến thăm cô không?”
Bạch Khởi La đang dọn dẹp cửa kính, chỉ biết gặng cười chống chế mà đáp:
“Đầu tuần sau tôi sẽ đi làm trở lại, giám đốc Triệu cứ yên tâm.”
Triệu Đình Khiêm cúp máy, ánh mắt có phần phức tạp.
Hắn ta nhấc một tập hồ sơ cá nhân lên, bên trên là toàn bộ thông tin về Bạch Khởi La, hiện tại cô đang làm gì, sống ở đâu.
Khóe môi Triệu Đình Khiêm cong lên, nhón tay vô thức gõ mạnh lên mặt bàn từng tiếng.
“Tư Kiệt à Tư Kiệt, muốn cài người vào trong tập đoàn của tao, không dễ ăn đến thế đâu!”
Kể từ khi Liễu Mai đặt chân vào trong biệt thự họ Triệu, thay thế Mã Hoa làm chủ nhân căn nhà, quyền hạn của bà ta càng lúc càng tăng thêm.
Triệu Tư Mỗ chết mê chết mệt người đàn bà này. Do vậy, toàn bộ những gì bà ta yêu cầu, lão đều ngoan ngoãn mà thực hiện.
“Lão gia, về việc để Triệu Nhạc đi du học, ông đã nghĩ thấu chưa?”
Triệu Tư Mỗ vuốt vuốt tâm mi, gật nhẹ đầu:
“Cứ quyết như em đã định cho dễ. Chúng ta cũng là vì tốt cho Nhạc Nhạc mà thôi. Thế nhưng con bé này vốn ương bướng, chưa chắc đã chịu nghe lời!”
Liễu Mai đánh mắt nhìn lão ta, không quên nói chen vào:
“Chỉ e, Nhạc Nhạc là vì một gã đàn ông nào đó mới không nỡ rời đi, chứ đâu đơn thuần chỉ là do con bé không thích? Phải không?”
Nghe Liễu Mai nói, Triệu Tư Mỗ lập tức hiểu ý. Nếu như ông ta đoán không lầm, Triệu Nhạc là có tình cảm với anh rể Tư Kiệt từ lâu. Bởi vậy nên mới do dự không muốn đi di học.
“Nhạc Nhạc, con mau xuống đây. Cha có chuyện muốn hỏi!”
Triệu Tư Mỗ hất hàm ngửa cổ lên tầng, gọi với theo.
Chỉ một lát sau, Triệu Nhạc đã ngoan ngoãn bước xuống.
“Nói đi, con thích Tư Kiệt?”
Trước câu hỏi đường đột này của Triệu Tư Mỗ, Triệu Nhạc có chút ngạc nhiên. Bàn tay cô đan chéo vào nhau, suy nghĩ một chút, cuối cùng cô quyết định nói thật những gì trong lòng mình đang nghĩ:
“Dạ phải, thưa cha. Con có tình cảm với anh ấy!”
Bốp!
Một bên má phải của Triệu Nhạc lập tức đỏ ửng.
Hai mắt Triệu Tư Mỗ lập tức vằn lên những tia đỏ, bừng bừng lửa giận mà quát:
“Mày bị điên rồi. Có điên mới yêu chính anh rể của mày. Nghe cha nói đây, một tuần nữa cha sẽ sắp xếp cho con đi du học như dì hai của con đã nói trước đó. Nếu con không nghe lời, chính thức cha mẹ từ mặt con, đừng hòng được thắp một nén hương nào cho mẹ con nữa!”
Triệu Hinh vừa lúc trở về, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện nảy lửa giữa hai cha con Triệu Nhạc. Càng nghĩ tới chồng cũ, cô ta càng thêm tức giận, có chút ghen tị và tiếc nuối vẫn còn hiển hiện trong đầu.
Vừa lúc Triệu Nhạc xoay người lên trên lầu, điện thoại của cô chợt rung rung dữ dội.
Triệu Hinh tùy ý cầm lên xem. Ngay khi màn hình vừa lúc được khởi động, ánh mắt của cô ta đã có chút khác thường, hàng lông mày được kẻ vẽ cẩn thận không ngừng nhíu chặt lại.
Cô ta đưa mắt liếc nhìn quanh quất, đoạn nhập mật khẩu là ngày tháng năm sinh của Triệu Nhạc vào, điện thoại tức thì được mở.
“Chị, chị có trông thấy điện thoại của em đâu không?”
Triệu Nhạc rảo bước xuống dưới lầu, băn khoăn hỏi.
“Đây, chị vừa thấy ở trên sô pha, đang định mang lên cho em!”
Triệu Nhạc nhận lại điện thoại, sau đó bước lên trên lầu.
Triệu Hinh còn nhìn theo cho đến khi bóng dáng cô khuất hẳn, sau đó mới ngồi lại xuống dưới đất, hai mắt híp lại, khéo môi nở nụ cười thâm hiểm.
Khoảng mười giờ tối, tại một khách sạn lớn, một bóng người yểu điệu, ăn mặc gợi cảm, ung dung bước vào quầy lễ tân.
“Xin hỏi tiểu thư là đến để đặt phòng hay là nhận phòng ạ?”
Nhân viên lễ tân ôn tồn lễ phép hỏi.
Cô gái này chính là Triệu Hinh. Cô ta tháo cặp kính hiệu xuống, khuỷu tay chống lên trên bàn quầy, hất hàm đáp:
“Tư Kiệt! Anh ta hẹn tôi ở đây!”
Nhân viên lễ tân nhanh chóng nhận sổ, sau đó nhoẻn miệng cười, cúi đầu đáp:
“Anh Tư Kiệt đã đặt phòng 408. Hiện tại anh ấy đang ở trên phòng chờ cô. Mời cô lên trên tầng 4 ạ!”
“Cảm ơn!”
Nhân viên lễ tân nhìn Triệu Hinh bằng ánh mắt xem thường, không quên tặc lưỡi, mở miệng châm biếm:
“Nhìn tiểu thư đài các như thế này mà lại thích chơi somebody, chậc chậc...!”
Triệu Hinh xách túi, cảm giác pha lẫn chút hồi hộp dâng lên trong lòng. Tư Kiệt xem ra cũng chỉ là một gã đàn ông tồi tệ, bởi vậy mới mặt dày mà hẹn Triệu Nhạc đến khách sạn để nói chuyện.
Ai ngờ người đến lại là Triệu Hinh cơ chứ!
Cô ta ôm bụng cười ngặt nghẽo. Lần này, trước dung nhan mỹ miều của Triệu Hinh, để xem Tư Kiệt có kìm hãm được d*c vọng lại hay là không?!
Triệu Hinh tìm kiếm một hồi, cuối cùng đã trông thấy căn phòng 408 ở phía cuối hành lang.
Phòng tổng thống!
Hai mắt cô ta sáng rực, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tư Kiệt à Tư Kiệt, anh cũng rất chịu chơi đấy, dám chi cả phòng tổng thống chỉ để đổi lấy một đêm mây mưa với em gái tôi cơ à?”
Nhìn cánh cửa xa hoa đóng im lìm trước mặt, Triệu Hinh có chút do dự. Cô ta vẫn còn hận Tiêu Bách Thần về sự thật đêm hôm trước, anh cho người gài bẫy cô ta, sau đó tự nhận chính mình là gã đàn ông đêm đó.
Tuy nhiên, nếu xét về độ giàu có và phú quý của Tiêu Bách Thần hiện giờ, Triệu Hinh có thể cắn răng mà hoàn toàn bỏ qua mọi chuyện khi trước.
Cô ta đưa tay vào trong túi xách, cẩn thận vỗ vỗ lên chiếc máy quay mini siêu nhỏ mà mình đã cài sẵn vào trong đáy túi, đoạn hít sâu một hơi, sau đó giơ tay lên gõ cửa.
Cộc...cộc...cộc...
Chuỗi âm thanh nặng nề vang lên trong hành lang.
Từ phía trong phòng, một giọng nam trầm khàn vang lên:
“Triệu Nhạc?”
“Đúng!”
Triệu Hinh bình thản đáp.
Cạch!
Tiếng nắm cửa được mở ra.
Bất ngờ từ phía trong, một cánh tay vạm vỡ vươn thẳng ra, sau đó kéo mạnh Triệu Hinh vào!