Trước ánh mắt săm soi, đang nóng lòng chờ xem kịch hay của đám nhân viên, trên đầu Tiêu Bách Thần bắt đầu chảy ra hai vạch đen xì, mặt nghệt ra như sấm.
Lúc nãy vì đi vội mà anh đã vứt ví và toàn bộ thẻ đen ở nhà. Dù cho bây giờ có lột sạch tất cả đồ trên người ra đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào tìm thấy một xu cắc nào trên người anh.
Thấy Tiêu Bách Thần đang không ngừng loay hoay tìm kiếm trong túi, gương mặt của Thiên Kim lập tức tối sầm lại:
“Sao vậy? Anh không có tiền đúng không?”
Tiêu Bách Thần khẽ nhún vai, buông một câu xanh rờn:
“Lúc nãy tôi đi vội, chẳng may để quên ví và điện thoại ở nhà!”
Haha...
Đám nhân viên ôm bụng cười nắc nẻ, cười tới nỗi chảy cả nước mắt.
Cả quầy hàng tràn ngập tiếng cười hả hê, giống như đang xem một trò hề vậy.
Gã Chiêu Bội nhếch mép cười khẩy, bước đến trước mặt Tiêu Bách Thần mà lấy ngón tay chọc chọc vào ngực anh, dè bỉu nói:
“Thôi nào cậu em, nghe lời anh đây quay trở về nhà đi. Chỗ này không phải là chỗ cho cậu em nói đến là đến được đâu!”
“Có thể cho tôi mượn điện thoại gọi cho người nhà mang đồ tới được hay không?”
Tiêu Bách Thần mặc kệ thái độ vênh váo của hắn, quay sang đám nhân viên nhiệt tình hỏi.
Tuy nhiên, đám nhân viên chẳng ai bảo ai, đều đồng loạt lắc đầu từ chối, kẻ thì nói điện thoại hết pin, kẻ thì nói số tài khoản không đủ để thực hiện một cuộc gọi thoại.
Hàng ngàn hàng vạn lý do được họ đưa ra, nghe tưởng chừng có lý mà lại chứa đầy sự giả tạo ở bên trong đó.
Gã Chiêu Bội càng nhìn Tiêu Bách Thần lại càng cảm thấy ngứa mắt. Nhất là khi thấy Thiên Kim thỉnh thoảng lén đưa mắt liếc trộm Tiêu Bách Thần, cục tức trong lòng càng thêm lớn.
Hắn lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ thanh toán, giơ về phía Mỹ Ly, đoạn hếch mặt nói:
“Nhờ cô gói lại cho tôi chiếc túi này. Trong này có năm mươi triệu tệ, cô cứ tùy ý quẹt thẻ!”
Năm mươi triệu tệ ư?
Đám nhân viên há hốc miệng kinh ngạc. Đùa chứ, lão đại này quả thực rất giàu, à không, siêu giàu mới phải!
Biểu cảm ngạc nhiên đến mức ngây ngốc trên gương mặt của họ khiến Chiêu Bội và Thiên Kim vô cùng mãn nguyện. Gì chứ tiền bạc thì ông đây không thiếu.
Tiêu Bách Thần nhăn mặt hừ lạnh. Từ trước đến nay, thứ gì anh đã muốn thì kẻ khác đừng hòng mà cướp.
“Tôi đã nói chiếc túi này chắc chắn tôi sẽ lấy!”
“Á, thằng nhóc con này! Mày lại định tranh giành với tao ư?”
Chiêu Bội bất ngờ giơ tay túm chặt lấy cổ Tiêu Bách Thần, mở miệng mắng.
Hắn đường đường là giám đốc tập đoàn dầu khí lớn nhất Giang Châu, xưa nay chỉ nói một là một, hai là hai, vậy mà hôm nay lại bị một thằng nhãi lải nhải tranh giành, dùng dằng gần hết buổi trước mặt bao nhiêu người.
“Bỏ tay ra!”
Tiêu Bách Thần lên giọng hừ lạnh.
Chiêu Bội vẫn bỏ ngoài tai ngữ khí đe dọa của anh, vênh mặt thách thức:
“Biết điều thì mau cút xéo khỏi đây. Nếu không tao cho mày biết tay!”
Nhận ra có lẽ sắp xảy ra một cuộc ẩu đả lớn, đám nhân viên lúc này mới thật sự hốt hoảng, vội vàng bật điện thoại gọi điện cho quản lý cửa hàng. Rất nhanh sau đó, một người đàn ông trung tuổi, dáng vẻ sang trọng từ trên tầng ba mươi đi thang máy xuống, nhanh chóng gật đầu chào ba vị khách trước mặt.
Thiên Kim khoanh tay, chỉ vào hai người đàn ông đang hầm hè nhau, kiêu căng nói:
“Ông là quản lý ở đây phải không? Mau mau đuổi hắn ra ngoài cho chúng tôi. Đã không có tiền mà lại còn đòi tranh giành túi xách với người khác!”
Quản lý nghe nhân viên thuật lại câu chuyện cũng đã phần nào hiểu ra vấn đề, bèn chậm rãi bước đến bên cạnh Tiêu Bách Thần, thân thiện mà nói:
“Vị khách này, nếu anh không có tiền mua chiếc túi Hermes kia thì có thể xem xét những chiếc túi còn lại được không?”
Tiêu Bách Thần lắc đầu, nhếch miệng đáp:
“Tôi đã nói tôi là người đặt trước thì chiếc túi này phải là của tôi! Cửa hàng các người làm ăn kiểu gì vậy?”
“Quan trọng là mày không có tiền. Hiểu không?”
Ba chữ “không có tiền” được Chiêu Bội ngân dài ra, cùng với đó là động tác giơ tay đấm mạnh vào mặt Tiêu Bách Thần một cái.
Tiêu Bách Thần bị đánh bất ngờ không kịp phản ứng, nhất thời ngã chúi vào cánh cửa kính. Do lực mạnh, cửa kính lập tức vỡ tan.
Cảnh tượng hỗn loạn trước mặt khiến đám nhân viên sợ hãi, đưa tay che mặt. Mấy nữ nhân viên khiếp đảm thì đứng tản vào phía góc trong quầy hàng, không ngừng chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Quản lý nhà hàng là Tứ Quý há hốc miệng kinh hãi. Thôi rồi, phen này giám đốc sẽ đè ông ta ra mà phạt mất.
“Kìa các vị, hãy khoan động chân động tay, bình tĩnh, thật bình tĩnh!”
Ông ta vừa nói vừa lên giọng gọi bảo vệ đến. Tình huống này ông ta cũng chưa từng phải trải qua bao giờ.
Chiêu Bội càng đánh càng hăng, muốn thể hiện trước mặt người đẹp, không nhịn được mà lao đến trước mặt Tiêu Bách Thần, định cho anh thêm một đòn dạy dỗ nữa.
Tuy nhiên lần này hắn đã sai lầm hoàn toàn. Ngay khi Chiêu Bội vung tay lao đến, Tiêu Bách Thần đã giơ tay túm chặt lấy tóc của hắn, sau đó dùng sức ấn mạnh đầu hắn xuống đống kính vỡ lúc nãy.
Aaa!!!
Chiêu Bội hét lên thảm thiết, cả người nằm sõng soài trên đám kính vỡ, khuôn mặt và tay chân lập tức bị mảnh kính cứa đứt, tạo thành những vết thương dài, máu tươi rỉ ra, đỏ lòm khắp mặt, nhỏ cả xuống đất.
“Chiêu Bội, anh không sao chứ. Anh làm trò gì vậy?”
Thiên Kim chạy đến đỡ người tình dậy, rút điện thoại định gọi người thân đến xử lý Tiêu Bách Thần.
“Alo, cho người đến...!”
Nhưng lời cô ta chưa dứt thì điện thoại đã bị Tiêu Bách Thần giật lấy, thẳng tay ném xuống đất.
“Khốn nạn!”
Thiên Kim trừng mắt quát lớn, tiện tay nhặt lên một mảnh kính sắc ngọn, lao về phía anh mà đâm tới.
Tiêu Bách Thần vốn không muốn so đo với cô ta, chỉ nhẹ nhàng lắc người, Thiên Kim đã đâm trượt mà ngã xuống đất.
Đám nhân viên và quản lý Tứ Quý sợ xanh mắt. Không ngờ gã nhà quê, mặc đồ hàng chợ, chân thì xỏ lộn dép mỗi chiếc một màu kia lại biết võ công, hơn nữa thủ đoạn ra tay của hắn lại vô cùng tàn nhẫn, lạnh lùng.
Chiêu Bội run run đưa tay nhặt vài mẩu kính vụn còn dính trên mặt ra, hét lớn:
“Mày chết đi, thằng oắt con!”
Nói rồi, hắn thò tay vào trong túi áo, rút ra một khẩu súng lục, giơ tay bóp cò về phía Tiêu Bách Thần.
“Lần này mày có chạy đằng trời!”
Chiêu Bội hả hê cười lớn, đống máu trên mặt cùng tiếng cười của hắn trở nên mỗi lúc một man rợ, gương mặt Chiêu Bội càng thêm nhăn nhó, trông vô cùng quái dị.
“Á, á, chết người rồi!”
Đám nhân viên ôm đầu hò hét. Với đường đạn này, người thanh niên kia đừng hòng sống nổi.
Tuy nhiên ngay sau đó, một cảnh tượng kinh hãi xảy ra khiến tất cả những người chứng kiến đều á khẩu, không thể nói được bất cứ một lời nào.
Nếu vận tốc đi của viên đạn đạt 900m/s thì tốc độ phản ứng của Tiêu Bách Thần phải đạt 500m/s. Ngay khi viên đạn chui ra khỏi nòng súng, lao về phía anh với tốc độ kinh hoàng, Tiêu Bách Thần đã nhanh chóng bật người nhảy sang một bên, dễ dàng tránh thoát.
Viên đạt chỉ sượt qua tóc anh, sau đó ghim mạnh vào bức tường, khói trắng tỏa ra, bụi bay mù mịt.
“Sao... sao có thể chứ?!”
Chiêu Bội và Thiên Kim trừng mắt nhìn nhau, cảm tưởng như tròng mắt sắp rơi cả ra ngoài.
“Mày... rốt cuộc mày là ai?”
Vừa lúc này, hơn chục bảo vệ của cửa hàng cũng chạy kịp tới, toan định bắt giữ lấy Tiêu Bách Thần. Chứng kiến hành động vừa rồi, tất cả mọi người đều bắt đầu cảm thấy sợ hãi trước người đàn ông này. Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đã vội đánh giá người khác.
Ở ngoài cửa chợt vang lên tiếng xôn xao, một đám người tay cầm súng lăm lăm bước vào, đứng bên cạnh Chiêu Bội thị uy.
“Giám đốc, chúng em tới trễ!”
Thì ra, đây là đám thuộc hạ của gã Chiêu Bội. Khi nãy, hắn đã kịp thời gọi điện cho thuộc hạ của mình đến.
Nhìn hơn mười gã đàn ông cao lớn, tay lăm lăm súng ngắn đang trừng mắt nhìn mình, chỉ chờ lệnh là nhảy vào ăn tươi nuốt sống anh, sắc mặt Tiêu Bách Thần vẫn không hề thay đổi.
Trong đầu Thiên Kim khẽ gợn sóng:
Người đàn ông này, thật kinh diễm!
------------------