Địch Hào Nam hoàn toàn câm nín.
Phong cách làm việc của đám nhà giàu này thật khác thường.
Nếu công nhân phá hợp đồng, ít ra cũng nên đền bù cho họ một chút chứ nhỉ?
Tập đoàn Triệu Thị lại phủi tay, đánh trực thăng riêng chở ba mươi nhân viên sang Ấn Độ, rồi chỉ vì họ lén lút đi đào trộm vàng mà sẵn sàng vứt họ lại vùng quặng hoang vu đó.
Sống chết kệ mày, ông đây không quan tâm!
Chậc!
Địch Hào Nam lắc đầu ngao ngán.
“Phiền ông đưa cho chúng tôi xem bản hợp đồng. Chúng tôi sẽ tiến hành xem xét điều tra dấu vân tay và chữ ký của mười hai nhân viên đó. Nếu đúng như ông nói, chúng tôi sẽ có phản hồi lại trong thời gian sớm nhất có thể!”
Triệu Tư Mỗ cũng gật đầu đáp:
“Giấy tờ hợp đồng tôi để ở tòa hành chính. Các anh cứ về nghỉ ngơi trước! Mười phút nữa tôi sẽ cho người đem qua cục cảnh sát, dâng tận tay cho anh!”
Đám người Địch Hào Nam đi rồi, Triệu Tư Mỗ tức thì rút ngay lại dáng vẻ nhiệt tình, buồn bã khi trước. Lão ta quay sang phía Triệu Đình Khiêm, nhếch môi nói:
“Con hãy mau chóng xử lý nhiệm vụ cha giao cho đi!”
Tin tức Triệu Thị lấp liếm, giấu giếm về cái chết của mười hai công nhân nhanh chóng lan rộng khắp dư luận, đứng đầu kết quả tìm kiếm khắp mặt báo.
Hiện tại, người ung dung nhất lúc này không phải ai khác mà là tập đoàn Long Thế.
Cổ phiếu Triệu Thị không ngừng giảm mạnh.
Những kẻ đầu tư vào đây đều lo lắng, mất ăn mất ngủ, tìm cách bán thốc bán tháo cổ phiếu vì sợ lỗ vốn.
Chớp thời cơ này, Tiêu Bách Thần tiến hành họp gấp ban lãnh đạo cấp cao, thẳng thắn tuyên bố:
“Mỗi người đảm nhiệm một mảng, thu mua bằng sạch cho tôi số cổ phiếu mà Triệu Thị đem bán. Nhớ, phải trả xuống mức thấp nhất, không được nhân nhượng dù chỉ một xu!”
Cứ như vậy, dưới sự chỉ đạo của anh, tập đoàn Long Thế nghiễm nghiên thu về được một số lượng cổ phiếu khổng lồ từ Triệu Thị, tự động ăn lãi hơn gấp trăm lần.
Số tiền Triệu Thị rót vào Long Thế ngày một nhiều.
Các cổ đông trong tập đoàn Long Thế không ngừng gật gù, thán phục ra mặt trước bước đệm đi đầu tiên này của Tiêu Bách Thần.
Tiêu Bách Thần trở về biệt thự, Bạch Khởi La đã ngồi chờ sẵn ở trên ghế.
Cô đã gầy đi nhiều, bốn ngày dò tìm địa hình quặng vàng, tiến hành đào xác, Bạch Khởi La cũng đã thấm mệt.
“Hoan nghênh thiên kim tiểu thư Bạch Khởi La đã trở về, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao!”
Tiêu Bách Thần nở nụ cười xấu xa, lên tiếng trêu chọc.
Hừ...!
Bạch Khởi La trừng mắt nhìn lại, đoạn chỉ tay vào đống hồ sơ dày cộp để trên bàn, lạnh nhạt đáp:
“Hồ sơ tìm kiếm thi thể và các chi phí liên quan tôi đều đã soạn sẵn cho anh. Nhiệm vụ anh nhờ tôi coi như đã xong. Bây giờ, đến lượt tôi yêu cầu anh làm việc cho tôi!”
Soạt...!
“Á, đồ thần kinh này! Mau buông tôi ra!”
Tiêu Bách Thần bất ngờ lao về phía Bạch Khởi La, khóa cô nằm yên vị trong lòng mình, đưa tay bóp chặt cằm của cô mà cười cợt:
“Sao vậy? Cô muốn tôi bù đắp gì cho cô đây? Hay là, chúng ta thử vận động cơ thể một chút, được hay là không?”
“Biến thái!”
Bạch Khởi La hừ lạnh mà mắng, không quên dùng chân định húc mạnh vào hạ bộ của Tiêu Bách Thần.
Thế nhưng, Tiêu Bách Thần đã lường được trước, nhanh nhẹn né người sang một bên, đoạn đè cả cơ thể rắn chắc của mình lên người Bạch Khởi La.
Lập tức, lồng ngực truyền tới cảm giác mềm mại, thơm tho khác thường.
Hửm!
Thơm quá!
Tiêu Bách Thần lim dim đôi mắt, tham lam hít hà mùi hương trên cơ thể Bạch Khởi La.
Anh không thể phủ nhận một điều, cô gái này quả thực rất đẹp, đẹp đến động lòng động tâm!
Cơ thể bỗng chốc cảm thấy nóng, rất nóng.
Mỹ nhân xinh đẹp nằm cuộn tròn trong lòng mình, thử hỏi anh không mê đắm sao được?
“Tiêu Bách Thần đáng chết. Mau cút ra!”
Nghe tiếng hét ầm ĩ của Bạch Khởi La, Tiêu Bách Thần lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.
Anh buông Bạch Khởi La đang tức giận dưới thân ra, thu mình lại mà ngửa cổ trên ghế, lạnh nhạt hỏi:
“Cô muốn trả thù Đằng Thiết Quang ngay lập tức luôn à?”
Bạch Khởi La rút một phong kẹo cao su, cho vào miệng nhai, lười biếng đáp:
“Phải! Tôi đã để cho hắn thư thả nửa tháng rồi đấy!”
“Được thôi. Nhưng việc tôi muốn cô làm vẫn chưa xong, nốt việc này tôi sẽ giúp cô trực tiếp khử tiêu toàn bộ dòng tộc nhà họ Đằng!”
Nghe anh nói, Bạch Khởi La quay phắt lại, đưa mắt nhìn chằm chằm anh, điệu bộ cảnh giác thấy rõ.
“Việc gì?”
“À, cũng đơn giản thôi. Cô hãy thu lại dáng vẻ hung dữ như cọp này, thay vào đó là một cô gái nhu mì, hiền lành cho tôi. Yêu cầu đơn giản lắm, phải không?”
.....
Tại tổng cục cảnh sát thành phố Tứ Châu...
Ngay lúc này, Địch Hào Nam cùng Ưng Kiệt, trợ thủ đắc lực của anh đang cùng nhau xem xét đám hồ sơ, giấy tờ hợp đồng ký kết mà Triệu Tư Mỗ vừa cho người đem tới.
Hầu như mỗi một biên bản hợp đồng, Triệu Tư Mỗ đều hết sức thân trọng trong việc sử dụng câu chữ.
Điều khác thường hơn nữa, đó là những chữ ký và dấu vân tay mà nhân viên ký vào đều hoàn toàn trùng khớp với dấu tay và chữ ký mà Địch Hào Nam điều tra được từ người nhà của mười hai nạn nhân.
Không hề có dấu vết giả mạo chữ ký!
Và cũng không hề có dấu vết giả mạo vân tay!
Như vậy, việc Triệu Thị hoàn toàn không bận tâm, tiến hành tìm kiếm mười hai công nhân mất tích kia là điều hợp pháp.
Đúng như thỏa thuận mà Triệu Tư Mỗ đã đề ra, bất cứ ai vi phạm, sống hay chết Triệu Thị đều không đứng ra giải quyết và chịu trách nhiệm.
Về mặt pháp lý, Triệu Thị hoàn toàn đúng.
Nhưng về mặt tình người, Triệu Thị lại ác độc không khác gì loài rắn rết vô cảm.
“Anh Nam, nếu là em, em sẽ không ký vào bản hợp đồng vô lý này. Vậy mà những người nhân viên kia lại cố sống cố chết mà đồng ý chứ?!”
Ưng Kiệt vừa lật giở tập hồ sơ, vừa chép miệng buồn bực mà nói.
“Cậu không thấy những công nhân này đều có một điểm chung hay sao?”
Địch Hào Nam nhếch miệng, nheo mắt hỏi lại.
Sau một hồi đăm chiêu, Ưng Kiệt vẫn không tìm ra một điểm khác thường từ đống hồ sơ của đám nhân viên xấu số này.
Anh lắc lắc đầu, giơ hai tay làm điệu bộ đầu hàng.
Địch Hào Nam đưa tay gõ mạnh lên đầu Ưng Kiệt một cái, sau đó lạnh lùng đáp:
“Tất cả bọn họ đều không biết chữ!”
------------------