“Xin mời anh chị cho tôi kiểm tra thiếp mời trước!”
Một nhân viên bảo vệ đứng tuổi, nghiêm chỉnh nhìn hai người mà nói.
Tiêu Bách Thần rút thiếp từ trong túi áo, đưa cho họ kiểm tra.
Cũng may, bởi vì thiếp mời không ghi tên khách cụ thể, nhưng lại được đích thân Lưu Thúy Tuấn đánh dấu bằng sáp quý vào chính giữa để đề phòng giả mạo, cho nên đám bảo vệ cũng chỉ cần xem con dấu ở trên đó là đúng hay không mà thôi.
Nhân viên quan sát một lúc, sau khi đã chắc chắn đây là thiếp thời thật liền mở rộng cửa cho Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La bước vào.
Bên trong tòa nhà bài trí cực kỳ sang trọng và rộng lớn ngút tầm mắt, quan khách lịch lãm, yểu điệu phú quý đi lại nườm nượp, khung cảnh hết sức trang nhã...
Bạch Khởi La lần đầu bước vào một nơi cực kỳ giàu có và sầm uất như thế này, nhưng gương mặt vẫn lạnh tanh, không hề tỏ ra quá đỗi bất ngờ.
“Cô có trông thấy người ngồi ở phía bên tay phải không?”
Tiêu Bách Thần đưa tay chỉ.
Theo hướng dẫn của anh, Bạch Khởi La liền nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi, trên đầu lấm tấm sợi bạc, tác phong quyền quý đang cười cười nói nói, bắt tay với khách.
“Lưu Thúy Tuấn?”
Cô ngờ vực hỏi lại.
“Phải! Chúng ta đến gần đó xem thế nào!”
Ngồi bên cạnh Lưu Thúy Tuấn là vợ của ông ta, cùng hai người con trai lần lượt là Lưu Bách Thủy Và Lưu Ngạn Xuyên.
Vừa nhìn thấy Lưu Ngạn Xuyên, trong đầu Tiêu Bách Thần đã rơi lộp bộp.
Quả đúng như anh dự đoán, Lưu Ngạn Xuyên chính là con trai thứ nhà họ Lưu, kẻ đã bọ anh chặt đứt ngón tay vào đêm hôm qua.
Khuôn mặt anh ta vô cùng mệt mỏi, bàn tay đã được băng bó rất kỹ, tuy nhiên vẫn có thể trông thấy một vài dấu máu lờ mờ in trên miếng băng gạc.
“Hừ! Đúng là phong cách làm việc tàn nhẫn, đến ngay cả con trai cũng không tha!”
Bạch Khởi La thấy Tiêu Bách Thần lẩm bẩm liền quay sang nhìn bằng ánh mắt thắc mắc.
“Ở đây không tiện nói nhiều.
Lúc về tôi sẽ kể rõ ngọn ngành cho cô nghe.”
Nói xong, anh đưa tay kéo Bạch Khởi La vào bên trong góc phòng, nép sau một cánh cửa gỗ quý hiếm.
“Khởi La, giúp tôi che giấu ngoại hình thật sự!”
Mặc dù Bạch Khởi La có chút không tin, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, rút từ trong túi ra một chòm râu mép giả, đem dính lên mũi anh.
“Haha, trông có vẻ ổn hơn đấy!”
Tiêu Bách Thần soi mặt mình trong gương, đắc ý gật đầu mãn nguyện.
Lưu Ngạn Xuyên vẫn không hề nhận ra anh, chỉ chăm chú nhìn vào đám đông, ánh mắt vô hồn, lộ rõ sự mệt mỏi.
Trái ngược hoàn toàn với anh ta là Lưu Bách Thủy.
Trên môi hắn lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ, thân thiện, ai hỏi gì cũng sẵn sàng đáp lại, ra dáng con trai trưởng của dòng họ quyền thế.
Sau màn ăn uống, tiệc tùng, Lưu Thúy Tuấn bèn đứng dậy, thông qua micro mà nói to:
“Các vị! Hôm nay Lưu Thúy Tuấn thay mặt cho tập đoàn Lục Địa Trung, chân thành gửi tới các vị lời cảm ơn sâu sắc nhất vì đã bớt chút thời gian quý giá, cùng tới đây để tham dự bữa tiệc kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập và sáng tạo nên Lục Địa Trung! Xin cảm ơn!”
Ông ta cúi đầu tỏ rõ vẻ thành kính.
Đám người bên dưới không ngừng vỗ tay, reo hò.
Tiêu Bách Thần chợt trông thấy Lưu Ngạn Xuyên đứng dậy, bước vào phía trong bèn nổi tính tò mò, quyết định đi theo anh ta xem thế nào.
“Khởi La, ở đây chờ tôi một chút.
Tôi sẽ quay lại ngay!”
Nhìn theo bóng dáng Tiêu Bách Thần rời đi, Bạch Khởi La nở nụ cười nhạt, đem một miếng súp cua tuyết nếm thử.
Ồ!
Mùi vị cũng không đến nỗi quá tệ.
“Cô gái, tôi có thể mời cô nhảy một điệu nhạc Ballad được không?”
Lưu Bách Thủy đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, hơi khom người xuống làm động tác mời.
Bạch Khởi La vốn không có hứng thú khiêu vũ gì cả, nhưng trước hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chặp mình, nếu cô từ chối chắc hẳn kế hoạch của hai người sẽ bị phát hiện.
Do vậy, Bạch Khởi La cắn răng, quyết định đứng dậy, gật đầu đồng ý.
Lưu Bách Thủy khẽ siết chặt bàn tay cô, nở nụ cười mãn nguyện, đoạn dìu nhau ra giữa khán đài, bắt đầu khiêu vũ.
“Cô có thể cho tôi biết tên được không?”
“Bạch Khởi La!”
Cô hờ hững đáp.
“Cái tên rất hay!”
Lưu Bách Thủy gật gù khen ngợi.
Hai người phối hợp tương đối ăn ý, những quan khách còn lại không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp như hoa như ngọc của Bạch Khởi La.
“Mỹ nhân ở đâu nhỉ? Được đại thiếu gia nhà họ Lưu nhìn trúng, quả thật có diễm phúc mà!”
Điệu nhạc Ballad cuối cùng cũng kết thúc, Bạch Khởi La xoay người toan rời đi chỗ khác, liền bị bàn tay cứng cáp của Lưu Bách Thủy giữ chặt lại.
“Khoan đã.
Tôi có thể mời cô một ly rượu được không?”
Bạch Khởi La bắt đầu cảm thấy anh ta phiền phức, liền gạt mạnh tay ra khỏi người Lưu Bách Thủy, hừ lạnh đáp:
“Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước.
Thứ lỗi!”
“Tiểu thư, mời dừng bước!”
Hai gã thuộc hạ của Lưu Bách Thủy lập tức bước lên chặn ngay phía trước Bạch Khởi La, cố ý không để cho cô rời đi.
“Các người làm trò gì vậy?”
Bạch Khởi La chau mày hỏi.
Nhận ra vẻ mặt tức giận của cô, Lưu Bách Thủy chỉ cười khì khì.
Anh ta lại cầm ly rượu vang sóng sánh, giơ lên trước mặt Bạch Khởi La, chân thành mời lại một lần nữa:
“Lần đầu gặp gỡ, cùng nhau nhiêu vũ, phối hợp rất ăn ý, tôi thực sự yêu mến cô.
Cô có thể nhận lấy chút lòng thành này của tôi được không?”
“Phiền phức!”
Bạch Khởi La đón lấy ly rượu, tu một hơi hết sạch, sau đó lạnh lùng bước về phía nhà vệ sinh.
Lưu Bách Thủy vẫn còn nhìn theo cô cho đến khi khuất bóng, sau đó gian manh mà đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ.
......
Lưu Ngạn Xuyên bước vào trong một căn phòng kín.
Tiêu Bách Thần cũng đi theo.
Thông qua cánh cửa khép hờ, anh trông thấy Lưu Ngạn Xuyên đang ngồi nói chuyện với một cô gái.
Cô ta ngồi quay lưng về phía anh, cơ thể đầy đặn, trên người chỉ quấn độc nhất một chiếc áo mỏng manh.
“Nói đi.
Em định làm thế nào với mối quan hệ của chúng ta đây?”
Lưu Ngạn Xuyên lên tiếng chất vấn.
Cô gái kia im lặng một lúc, sau đó thở dài mà đáp:
“Anh đang dồn em vào thế bí đấy, có biết hay không? Nếu để Bách Thủy biết được, chắc chắn anh ta sẽ giết chết em!”
“Em có từng nghĩ tới cảm nhận của anh hay không?”
Lưu Ngạn Xuyên phừng phừng lửa giận, đứng phắt dậy hỏi.
Cô gái vẫn chỉ cúi đầu giữ im lặng.
“Em đã là chị dâu của anh rồi.
Ngạn Xuyên, chúng ta không thể nữa!”
Nói xong, cô gái đứng dậy, mở cửa rời khỏi phòng.
Mà Tiêu Bách Thần cũng vừa lúc trốn vào trong góc.
Thì ra, em trai và chị dâu dám lén lút qua lại với nhau.
Quả là một tin sét đánh!
......
Bạch Khởi La vặn vòi nước, lau khô tay, vuốt vuốt lại mái tóc dài, sau đó chậm rãi bước ra bên ngoài.
Thế nhưng cô chưa đi được bao xa liền cảm thấy trong người có chút gì đó không ổn.
Cảnh vật trước mắt dần dần nhòe đi, mọi thứ như đang nhảy múa, chơi vơi trước mắt cô.
Bạch Khởi La đưa tay lên dụi dụi hai mắt, đôi chân bắt đầu đứng không vững, lảo đảo dựa người vào tường nhà vệ sinh.
“Khốn khiếp! Trong rượu có thuốc mê!”
Phốc!!!
Cô đưa tay lên miệng, cắn mạnh vào lòng bàn tay, lập tức máu tươi rỉ ra, tanh tưởi trong khoang miệng.
“Vô ích thôi.
Đây là thuốc mê hạng nặng.
Cho dù em có cắn nát cơ thể đến chảy máu mà chết thì thuốc vẫn sẽ ngấm như bình thường!”
Bạch Khởi La lắc lắc đầu, trông thấy hình ảnh Lưu Bách Thủy mờ mờ ẩn hiện lúc nét, lúc rõ ở phía trước.
“Hừ! Anh muốn gì ở tôi? Chúng ta vốn dĩ không quen biết nhau!”
Giọng nói của Bạch Khởi La càng lúc càng trở nên thều thào, cả người đã không còn chút trọng lượng, bị Lưu Ngạn Xuyên ôm trọn vào trong lòng.
Anh ta đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt xinh đẹp mỹ miều của Bạch Khởi La, nở nụ cười gian ác:
“Dựa vào vẻ đẹp kinh diễm này của em đã khiến tôi một khắc muốn thuần phục!”
Bạch Khởi La tức khắc ngất lịm, không còn nhận thức được điều gì nữa, cứ thế bị Lưu Ngạn Xuyên bế thốc, đem đi ngay trong đêm!.