Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 85: Người Quen Đội Mồ Sống Dậy





“Nghe nói nhị tiểu thư Triệu Nhạc của tập đoàn Triệu Thị đã bỏ trốn, anh biết chưa?”
Bạch Khởi La vừa lướt xem điện thoại, vừa lạnh nhạt nói.

Tiêu Bách Thần đăm chiêu nhìn lên trần nhà, trong đầu không ngừng ngổn ngang suy nghĩ.

“Đã biết! Mà quên chưa hỏi, cô đến Triệu Thị có gặp phiền phúc nào không?”
Tiêu Bách Thần để Bạch Khởi La trà trộn vào trong Triệu Thị, đây có thể coi là một kế hoãn binh lâu dài.

Tuy nhiên, cha con nhà họ Triệu mưu mô, tàn độc, phải tự lường trước sẽ có những rủi ro không hơn không kém.

Bởi vậy an toàn của Bạch Khởi La được đặt lên hàng đầu.

Nếu cảm thấy không ổn thì lập tức rút quân.

Trước câu hỏi của Tiêu Bách Thần, Bạch Khởi La chỉ nhún vai, hờ hững đáp:
“Mọi chuyện vẫn ổn.

Tuy nhiên tôi chỉ muốn móc sạch mắt của đám đàn ông trong công ty!”
Nghe cô nói, Tiêu Bách Thần bật cười.

Bạch Khởi La đẹp, đây là điều không thể phủ nhận.

Đám đàn ông háo sắc trong tập đoàn Triệu Thị kia không mê mẩn mới là lạ.

Ngay cả chính anh cũng thế thôi!
.......!
Hồng hộc...!hồng hộc...!
Tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một lớn, Triệu Nhạc vì vội vàng bỏ chạy mà quên cả đi dép, cứ thế để chân trần.

Đá sỏi, mảnh sành không ngừng cứa vào lòng bàn chân cô, tạo thành những vết cắt đau điếng.


“Chia ra hai cánh trái phải, mỗi cánh cử mười người, tản ra mà tìm tiểu thư!”
Lý Nhân, một thuộc hạ đắc lực của Triệu Tư Mỗ tay cầm bộ đàm, không ngừng gào thét ra lệnh.

Đám người còn lại gật đầu như pháo, nhanh chóng tản ra xung quanh.

“Mẹ kiếp! Con nhóc vô dụng này chỉ khổ làm tội làm tình chúng ta!”
Sau khi đám thuộc hạ đi rồi, Lý Nhân bực tức mà mở miệng chửi đổng.

Trong mắt bọn chúng, Triệu Tư Mỗ mới là người cần phải nể phục, sùng bái, còn đám đàn bà con gái như Triệu Hinh, Triệu Nhạc hay Mã Hoa chỉ là những kẻ vô dụng, ăn chơi hưởng lạc thả phanh nhưng không làm được việc nào ra hồn.

“Anh Lý Nhân, em đã lục tìm khắp ngoài biệt thự mà không thấy dấu vết của tiểu thư!”
Từ phía sau lưng Lý Nhân, Chính Minh rảo bước đến, ánh mắt không ngừng đảo quanh một lượt.

Lý Nhân trề môi, dùng bộ đàm gõ gõ lên đầy Chính Minh, cười khẩy:
“Nếu tóm được cô ta, nhớ đem đến gặp anh trước.

Anh phải dạy cho con nhãi đó một trận, vậy nó mới không dám gây phiền phức nữa!”
Chính Minh nghe anh ta nói mà không khỏi cả kinh, trợn mắt hỏi ngược lại:
“Đầu óc anh khỏi có vấn đề không? Cô ấy là nhị tiểu thư đấy.

Ông bà chủ mà biết anh chỉ có đường chết!”
“Ôi dào!”
Lý Nhân phủ định ngay.

“Chú mày nên biết, Triệu Nhạc không phải là con ruột của ông chủ.

Anh tình cờ nghe lén được cuộc tranh cãi của hai vợ chồng ông Triệu.

Nhưng mà bí mật này, cấm chú không được hé răng ra bên ngoài nửa câu đấy!”
Vừa nói, Lý Nhân vừa làm động tác đưa tay lên cứa ngang cổ.

Triệu Nhạc nãy giờ núp trong một chiếc thùng rác lớn, đã nghe được toàn bộ sự việc.

Cô đưa tay bịt chặt miệng, hàm răng cắn mạnh vào lưỡi, cố gắng để không phát ra âm thanh.

Dòng nước mắt mặn chát rơi lã chã trên đôi gò má trắng ngần.

“Không phải con đẻ! Không phải con đẻ!”
Chả trách Triệu Tư Mỗ và Mã Hoa lại đối xử lạnh nhạt với cô như thế.

Hơn nữa họ còn sẵn sàng đem cô ra làm vật buôn bán trao đổi cho các mối làm ăn lâu dài.

Gương mặt Triệu Nhạc lạnh đi.

.......!
Khách sạn Oliverbe nổi tiếng dân giã, vừa hợp túi tiền nhất thành phố Tiết Châu...!
Tiêu Bách Thần ngồi dưới sảnh ăn, ung dung cắn một miếng phomai nhỏ.

Cảm giác phomai béo ngậy, tan chảy ngay khi chạm vào đầu lưỡi khiến anh vô cùng thích thú.

Bạch Khởi La thì không mấy hứng thú, chỉ nhẩn nha ăn từng miếng salad.

Đối với cô, những thức ăn béo ngậy đều làm cô dễ buồn nôn hơn rất nhiều.

“Cô cũng thật kỳ lạ.

Trong thành phố này thiếu gì khách sạn sang trọng bậc nhất, thế mà không chọn lại chọn khách sạn bình dân này!”
Tiêu Bách Thần chán ghét hỏi.


Mà Bạch Khởi La càng không có hứng trả lời anh, chỉ hừ lạnh rồi quay mặt đi.

Thái độ khó gần của cô khiến Tiêu Bách Thần không khỏi cảm thán.

Người phụ nữ này quả thực rất có cá tính!
Chợt bên ngoài sảnh chính có tiếng xôn cao ầm ĩ khiến hai người họ đều chú ý, quay đầu lại xem xét sự tình.

Một nhân viên khách sạn đang khoanh tay trước ngực, ánh mắt bực bội nhìn chằm chằm về phía một cô gái nhỏ nhắn, bàn chân không đi dép, cáu bẩn bụi bặm hòa lẫn vài vệt máu đỏ.

“Mời cô đi ra khỏi đây trước khi tôi gọi bảo vệ tới!”
Giọng nói lanh lảnh của nữ nhân viên vang lên không ngừng.

Từ ngữ khí của cô ta có thể nghe ra được sự giận dữ, khó chịu vô cùng.

Cô gái nhỏ kia vẫn quay lưng về phía Tiêu Bách Thần, chỉ nhẹ nhàng giải thích:
“Xin lỗi các anh.

Tôi vì đi vội mà quên đem theo ví.

Thực sự xin lỗi!”
Nữ nhân viên kia vẫn không chịu buông tha cho cô, được đà cô ta càng trừng mắt quát lớn, vừa quát vừa đưa tay đẩy mạnh người cô gái ra phía sau:
“Mau cút khỏi đây.

Vì cô mà tôi đã làm hỏng một phiếu thuê phòng rồi đấy.

Tiền lương tháng này của tôi còn bị trừ nữa.

Ngứa mắt quá đi.

Đã không có tiền còn dám thuê khách sạn.

Đi mau!”
“Có chuyện gì từ từ bình tĩnh mà giải quyết, Tiểu Ái!”
Một nữ nhân viên khác vội vàng chạy ra, đỡ cô gái bị đẩy khi nãy đứng dậy, không quên nhẹ nhàng nói nhỏ.

Tiêu Bách Thần chợt cảm thấy giọng nói này rất quen.

Dường như anh đã nghe thấy ở đâu đó, hơn nữa còn rất nhiều lần là đằng khác.

Trong đầu anh chợt nảy ra một cái tên, nhưng vẫn chưa chắc chắn.

“Anh đi đâu vậy?”
Nhìn thấy Tiêu Bách Thần đứng dậy, ngẩn ngơ bước về phía cô gái kia, Bạch Khởi La thắc mắc lên tiếng hỏi.

Tiêu Bách Thần không đáp.

Nếu anh đoán không nhầm, cô gái này chính là...!Triệu Nhạc?!
Triệu Nhạc được đỡ dậy, đưa hai tay phủi phủi chiếc váy ngủ dính bẩn.

Khi nãy cô trốn vào thùng rác, ở chung với đám rác thải hơn một tiếng đồng hồ, do vậy cả người cáu bẩn, còn bốc lên cả mùi hôi hám vô cùng khó chịu.

Vừa lúc cô ngẩng mặt lên liền đụng phải vòm ngực rắn chắc của Tiêu Bách Thần.

Bốn mắt nhìn nhau, thâm tâm mỗi người không khỏi chạy theo những dòng suy nghĩ dài đằng đẵng.

Ánh mắt của Triệu Nhạc trở nên vô hồn.

Cô ấp úng, định nói một điều gì đó nhưng cổ họng dường như bị ai đó bóp nghẹt, không thể nói ra câu.

Người đàn ông này cùng anh rể Tư Kiệt của cô giống nhau như đúc.


Chỉ khác Tư Kiệt có một vết bớt lớn trên mặt, còn anh ta thì lại không có.

Gương mặt anh tuấn, điềm đạm, đôi khi còn tỏa ra khí chất lạnh lùng, cao ngạo kinh diễm.

“Xin chào.

Tôi là Tiêu Bách Thần!”
Tiêu Bách Thần đưa tay ra phía trước mặt Triệu Nhạc.

Ngay khi bàn tay cô chạm vào tay anh, một cảm giác ấm áp lạ thường chợt chạy dọc cơ thể Triệu Nhạc, khiến cô không khỏi rùng mình.

Tiêu Bách Thần thu tay về, đoạn quay sang phía hai nhân viên phục vụ, ung dung mở lời:
“Tình cờ tôi có trông thấy sự việc vừa rồi.

Tôi sẽ thay cô gái này chịu chi trả toàn bộ tổn thất phí đền bù cho phiếu hỏng, đồng thời hỗ trợ lương tháng này cho cô.

Chuẩn bị cho tôi một căn phòng tốt nhất để cô gái này ở!”
Anh rút từ trong túi ra một chiếc thẻ đen hoàng kim, phía trên khắc dòng chữ bằng vàng: “Tiêu Bách Thần”.

Tiếu Ái đưa tay nhận lấy thẻ, ánh mắt tức giận đã dịu đi phần nào.

“Được! Anh chờ tôi một chút!”
Triệu Nhạc vẫn không khỏi cả kinh.

Mãi vài phút sau mới định thần được chút, vội vàng lắc đầu từ chối:
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu.

Hơn nữa chúng ta chỉ là người lạ, tôi cũng không muốn phải nhờ cậy ai!”
Tính cách của cô vẫn ương bướng như khi trước.

Tiêu Bách Thần nhoẻn miệng cười thầm.

“Không phải tôi giúp cô mà là vợ tôi giúp cô!”
Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía Bạch Khởi La.

“Cô ấy nói nhìn thấy cô cũng giống như trông thấy bản thân của mình năm xưa.

Nếu cô ngại thì đây là danh thiếp của tôi, cô có thể tìm tới gặp tôi bất cứ lúc nào!”
Nói xong, không để Triệu Nhạc kịp nói thêm gì nữa, Tiêu Bách Thần nhận lại thẻ đen, sau đó nháy mắt ra hiệu với Bạch Khởi La đi về.

Nếu anh còn ở đây thêm lúc nữa, chắc chắn thân phận Tư Kiệt sẽ bị Triệu Nhạc phát hiện ra.

Đến lúc đó anh sẽ rất khó xử.

Thà cứ để cô nghĩ anh đã chết, còn hơn lôi cô vào những âm mưu, toan tính rắc rối này.

Hai người vừa bước đi được ba bước, chợt có tiếng gọi giật lại vang lên:
“Anh rể, là anh đúng không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.