Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 86: Giương Đông Kích Tây





Dù đúng hay không, Triệu Nhạc vẫn muốn thử một lần nữa.

Nhưng người đàn ông kia vẫn thong thả bước đi, không hề bị tiếng gọi của cô mà phân tâm dừng lại.

Khóe môi Triệu Nhạc nở nụ cười chua xót, nắm chặt danh thiếp của anh trong tay, sau đó xoay người bước vào trong thang máy.

Ngồi trên xe, Bạch Khởi La cũng đã hiểu ra toàn bộ vấn đề.

Cô cười cười, mở miệng buông một câu hờ hững:
“Anh định giấu cô ấy đến khi nào?”
Tiêu Bách Thần không đáp, vẫn chăm chú lái xe.

Mãi một lúc sau anh mới trả lời:
“Tư Kiệt đã chết! Thế giới này không còn ai là Tư Kiệt nữa!”
Người nhà họ Triệu lúc này đang loạn hết cả lên.

Người ra kẻ vào tấp nập, gương mặt ai cùng hằm hằm, chỉ cần không vừa ý có thể sẵn sàng đập tan nát tất cả mọi thứ.

Triệu Tư Mỗ ép Mã Hoa quỳ trên nền đất, chỉ tay mà mắng nhiếc xối xả:
“Loại phụ nữ không biết dạy con.


Bà trông chừng nó kiểu gì để nó ngang nhiên bỏ trốn trước tầm mắt của chúng ta thế hả?”
Mã Hoa uất ức đến nghẹn họng, trừng mắt cãi lại:
“Triệu Nhạc bỏ trốn, ngay cả ông cũng còn không phát hiện ra.

Mắc mớ gì mà trách cứ tôi?”
Thấy vợ dám phản bác lại mình, Triệu Tư Mỗ cành điên tiết hơn.

Lão ta giơ chân đạp mạnh vào người vợ, không ngừng xỉa xói:
“Câm ngay miệng lại.

Nếu bà còn không tìm được nó về đây thì mời bà cút xéo ra khỏi cái nhà này.

Tôi sẽ đưa mẹ Đình Khiêm vào đây, thay bà tiếp quản cái nhà này!”
Rầm!
Cánh cửa phòng do phải chịu tác động lớn nên bật tung cả then cài, tạo thành thứ âm thanh chói tai.

Mã Hoa ngồi trên nền đất, đưa mắt nhìn khắp một lượt căn phòng tan hoang, trong lòng không khỏi căm hận.

Từ lúc mẹ con Triệu Đình Khiêm xuất hiện, mọi thứ trong căn nhà này đều bị hủy hoại, đảo lộn nghiêm trọng.

Triệu Tư Mỗ không còn coi Mã Hoa ra gì nữa, sẵn sàng động chân động tay, mắng nhiếc bà ta mọi lúc mọi nơi.

Hơn nữa, đã vài tháng nay lão ta còn chưa thèm động vào người Mã Hoa.

Điều này khiến bà ta vô cùng uất ức.

.......!
Trong thành phố Tứ Châu, nhà họ Phương cũng được coi là một trong những tập đoàn sản xuất công nghệ lớn và uy tín có tiếng.

Triệu Tư Mỗ nhanh chóng chớp thời cơ, liên lạc với ông chủ Phương, cùng nhau bàn bạc kế hoạch cho ra đời một loại robot tối tân bậc nhất, có sức gây chấn động dư luận.

Nếu thành công, hai bên tập đoàn sẽ cùng hưởng một số lượng lợi nhuận khổng lồ, chưa kể danh tiếng ngày một cực vượng.

Phương Mạn Châu, con gái duy nhất của tập đoàn Phương Mộc, mới trở về từ Pháp sau năm năm du học.

Phương Tiến chỉ có duy nhất một đứa con gái này nên coi cô ta còn quý hơn cả vàng bạc, châu báu.

“Mạn Châu, muộn rồi con còn đi đâu?”
Phương Tiến đặt tờ báo xuống bàn, kéo gọng kính lão cẩn thận hỏi.

Phương Mạn Châu vừa chỉnh lại dây váy, vừa ngúng nguẩy đáp:
“Con đi hóng gió chút.


Đã năm năm rồi mới được trở về thành phố mà cha!”
Nhìn chiếc siêu xe màu đỏ của con gái phóng vụt đi, Phương Tiến chỉ mỉm cười lắc lắc đầu.

Phương Mạn Châu vừa lái xe vừa nghe nhạc, cơ thể không ngừng nhún nhảy theo nhịp rock.

Đến một đoạn đường tương đối vắng, chợt có một chiếc xe màu trắng hiệu Mercedes bất thình lình chặn ngang đường.

Kítttt...!
Phương Mạn Châu hoảng hốt đạp thắng ga nhưng không kịp.

Cú đâm không lớn lắm nhưng cũng đủ khiến cho đầu xe cô ta bị bóp méo, vỡ hẳn một mảng lớn.

“Đáng ghét! Chết với tôi!”
Phương Mạn Châu mở miệng chửi thề, đoạn bừng bừng lửa giận mà bước xuống xe.

Cô ta vòng lại sau cốp, khom lưng với lấy chiếc búa bên trong, sau đó đi đến trước đầu xe Mercedes, không nói không rằng trực tiếp đem búa đập mạnh xuống đầu xe.

Cạch...!
Chủ nhân kia cuối cùng cũng bước xuống, nhìn chòng chọc vào Phương Mạn Châu.

“Nhãi ranh, mày dám đập xe tao?”
Phương Mãn Châu không nghe kẻ đâm vào xe mình kia một lời xin lỗi cũng không có mà còn dám gân cổ lên chửi đổng cô ta, còn gọi cô ta là “nhãi ranh”.

Phương Mãn Châu tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay lên mặt cô gái kia mà gào mắng:
“Mày đâm vào xe tao, làm hỏng xe tao, giờ tao đập xe mày, mày có ý kiến gì?”
Chủ nhân Mercedes khẽ nhún vai, ngay sau đó bĩu môi thách thức:
“Cứ việc đập, Triệu Hinh đây chưa bao giờ biết sợ đứa nào?”
Triệu Hinh?
Phương Mạn Châu cảm thấy dường như mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô ta bèn há hốc miệng hỏi lại:
“Triệu Hinh, đại tiểu thư của tập đoàn Triệu Thị?”
Triệu Hinh vênh mặt tự mãn, gật đầu một cái, không quên nhổ một bãi nước bọt lên mui xe của Phương Mãn Châu.

“Cô...cô...cô có biết tôi là Phương Mãn Châu, con gái của Phương Tiến, tập đoàn Phương Mộc hay không?!”
Phương Mạn Châu uất ức đến nghẹn họng.

Tuy nhiên, thái độ của Triệu Hinh lại khiến Phương Mãn Châu vô cùng sửng sốt.

Triệu Hinh trề môi, hoàn toàn không thèm đếm xỉa.


“Được! Cô giỏi lắm! Nhà họ Triệu các người hãy đợi đấy!”
Phương Mạn Châu vì có việc gấp nên phải rời đi ngay lập tức, không có thời gian so đo với Triệu Hinh.

Triệu Hinh khoanh tay trước ngực, nhếch mép nhìn theo bóng dáng Phương Mạn Châu đi khuất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt lắm! Cô làm rất tốt!”
Có tiếng vỗ tay vang lên sau lưng Triệu Hinh.

Cô quay đầu lại, trông thấy Tiêu Bách Thần đang nở nụ cười thỏa mãn.

Triệu Hinh chán ghét liếc nhìn anh, đoạn lôi từ trong túi áo khoác một mẩu giấy tẩy trang, trực tiếp đưa lên mặt lau sạch.

“Bạch Khởi La, tôi thật phục tài trang điểm của cô!”
Bạch Khởi La vừa lau mặt, vừa cười đắc ý:
“Sao nào? Anh thấy tôi đóng giả thành Triệu Hinh thành thật quá không?”
Cả hai người cùng phá lên cười ha hả.

Kế hoạch giương đông kích tây này của Tiêu Bách Thần chắc chắn sẽ khiến bản hợp tác của hai bên tập đoàn Triệu Thị và Phương Mộc sẽ bị hủy hoại ngay trong gang tấc.

Một mũi tên, trúng hai đích.

Đây chính là mục tiêu của anh!
Phương Tiến ngồi trong nhà, đang cùng Triệu Tư Mỗ bàn bạc kế hoạch cho dự án tiếp theo, bất ngờ nhận được điện thoại của Phương Mãn Châu gọi về.

Đầu dây bên kia, giọng nói của cô ta vô cùng bức bối khó chịu, cảm tưởng như muốn hét lên:
"Cha, có phải tập đoàn chúng ta sắp sửa ký kết hợp tác cùng với Triệu Thị hay không?"
Phương Tiến nghe thấy con gái nhắc tới Triệu Thị, ánh mắt trở nên ngờ vực, liếc nhìn Triệu Tư Mỗ.

"Phải! Con nhắc tới Triệu Thị làm gì?"
Triệu Tư Mỗ nghe vậy cũng đặt bút xuống, tư thế cảnh giác thấy rõ.

"Cha, cha mau hủy hợp đồng với Triệu Thị.

Chúng ta không hợp tác với bên đó nữa!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.