Tuyệt Thế Tiểu Yêu Của Đế Thần

Chương 2: Chuẩn bị vào cung



Ánh nắng mặt trời sáng sớm thật ấm áp và dễ chịu.

"Khách quan mời vào Tụ Bảo lâu của chúng tôi".

"Lụa Thiên tằm thượng hạng đây".

"Bánh bao mới ra lò đây".

...

Hoàng thành Thiên Ngọc quốc lúc này vô cùng náo nhiệt, nhân yêu khắp nơi, người ra người vào tấp nập.

"Tiểu Ly tỷ, tỷ nhanh chút đi".

Một giọng nói hồn nhiên, dễ thương truyền vào tai mọi người làm họ không nhịn được quay sang nhìn nơi phát ra tiếng nói.

Chỉ thấy trước mặt họ là một nữ hài tử khoảng ba bốn tuổi, phấn điêu ngọc trác, mắt đen long lanh như ngọc, trên mái tóc đỏ như lửa mang theo hai cái kẹp tóc đính lục lạc phát ra tiếng kêu thật vui tai, chiếc váy trắng tinh càng tô điểm thêm làn da trắng nõn của nữ hài.

"Đại thúc, bán cho cháu một cây kẹo hồ lô".

Nam nhân bán kẹo hồ lô ngẫng ngơ một lúc rồi mới phản ứng lại, hấp tấp nói: "Tiểu thư, người muốn cây nào?" Nữ hài đưa ngón tay nhỏ bé đặt lên vành môi ra vẻ ngẫm nghĩ làm đám người xung quanh hít thở không thông, bọn họ lúc này rất muốn "chà đạp" hài tử dễ thương này mấy cái.

"Cháu muốn cái kia".

Vội vàng lấy xâu kẹo hồ lô mà nữ hài đã chỉ, nam nhân nói: "Của tiểu thư đây" Nữ hài vui vẻ nhận lấy.

"Vừa ngọt vừa chua thật là ngon a" Nữ hài tử không nhịn được khen ngợi rồi quay sang nam nhân bán kẹo: "Đại thúc, bao nhiêu tiền?".

"Hả? À, năm nhân tệ" Nam nhân bán hồ lô vẫn còn thất thần nhìn nữ hài.

"Thúc cầm lấy"

Sau khi đưa tiền kẹo cho nam nhân bán hồ lô thì nữ hài ly khai, nam nhân tỉnh táo lại nhìn số tiền trên tay thì lập tức cả kinh la lớn với thân ảnh nhỏ bé kia: "Tiểu thư, người đưa ta nhầm một hoàng tệ rồi" Nghe được tiếng gọi nữ hài cố gắng la to: "Tặng thúc đấy".

Tiền tệ ở thế giới này phân ra ba loại gồm nhân tệ, yêu tệ và hoàng tệ. Nhân tệ với yêu tệ giá cả không chênh lệch bao nhiêu nhưng hoàng tệ thì đáng giá gấp ngàn lần, một hoàng tệ đủ cho một gia đình bình thường trang trải qua một năm.

Nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ dần xa, nam nhân bán hồ lô không nhịn được chảy nước mắt: "Vợ ta được cứu rồi" Vội vàng dọn dẹp gian hàng, nam nhân hấp tập chạy đi.

Lúc này trong một tiểu quán gần đó.

Một lão giả râu tóc bạc phơ đã nhìn thấy tất cả, lão lấy tay xoa xoa bộ râu dài của mình rồi gọi tiểu nhị đứng gần đó.

Tiểu nhị vội vàng chạy tới: "Khách quan có gì căn dặn ạ?" Lão giả chỉ tay về thân ảnh của nữ hài xa xa kia hỏi: "Ngươi có biết tiểu hài tử kia không?".

Nhìn theo ngón tay của lão giả tiểu nhị nhanh chóng trả lời: "À, đó là hài nhi của nhị hoàng tử Phượng Hải Trình" Lão giả vẫn vuốt vuốt bộ râu nói: "Lão là người ở nước khác đến đây nên không biết rõ".

Tiểu nhị lấy một cái ghế gần đó ngồi xuống nói: "Chẳng trách ngài không biết, haizz" Tiểu nhị thở dài rồi kể: "Nhị hoàng tử Phượng Hải Trình là người thừa hưởng dòng máu cao quý của Chu Tước tộc, bốn năm trước nhị hoàng tử đi dạo tứ phương tình cờ gặp đại tiểu thư của Miêu tộc – Miêu Ly ở phía Bắc rồi lấy lòng ái mộ và cũng thật tình cờ đại tiểu thư Miêu tộc cũng yêu thích hoàng tử...".

Ngồi kể một lúc rồi tiểu nhị nói vào chuyện chính: "Nữ hài đó tên là Phượng Chỉ Nhiên tính tới lúc này cũng đã gần bốn tuổi, cũng sắp tới lúc thức tỉnh thiên phú" Lão giả hài lòng gật đầu nói: "Đa tạ" Lão nhân cảm tạ tiểu nhị rồi ly khai khỏi quán trà.

"Khách nhân đi thong thả".

Nhìn lên bầu trời trong xanh kia lão giả ngẫm nghĩ: "xem ra cũng đã tới lúc lão phu phải thu nhận một đệ tử chân truyền rồi, aizz".

Bước được mấy cái, lão giả nhanh chóng bay nhanh về phía hoàng cung Thiên Ngọc quốc.

Phượng Chỉ Nhiên vui vẻ tung tăng về phủ hoàng tử, bộ dáng dễ thương hoạt bát làm người đi đường không nhịn được mà dừng lại nhìn. Về đến phủ, Phượng Chỉ Nhiên thấy một chiếc xe ngựa xa hoa dừng trước đại môn, mang theo thắc mắc nàng đi vào trong.

Quản gia đợi ở đại môn thấy Phượng Chỉ Nhiên quay về, lập tức cung kính nói: "Tiểu thư, hoàng tử phi cho gọi người" Như không ngoài dự đoán của nàng, Phượng Chỉ Nhiên lễ phép đáp lại: "Ân, ta đã biết, cảm ơn quản gia" Quản gia cười cười: "Đây là chức trách của nô tài".

Theo sau quản gia nàng bước vào nội chính đường, nghe tiếng cười nói bên trong, nàng vui vẻ chạy vào. Đúng như nàng nghĩ, người bên trong là một nữ nhân có bảy phần tương tự phụ thân nàng, đang cười nói với mẫu thân – Phượng Hải Nhi.

Nàng ngọt ngào lên tiếng: "Hoàng cô cô" Phượng Hải Nhi nghe tiếng gọi non nớt thì lập tức quay về phía Phượng Chỉ Nhiên vẩy tay: "Nhiên nhi, lại đây với hoàng cô cô nào!".

Bước đôi chân nhỏ nhắn, nàng nhanh chóng tiến về phía Phượng Hải Nhi, tiếng lục lạc vang lên không ngừng.

Ngồi trên đùi Phượng Hải Nhi nàng không nhịn được bỉu môi chất vấn: "Hoàng cô cô, dạo này không có đến thăm ta" Nhìn khuôn mặt dễ thương gần mình, Phượng Hải Nhi không nhịn được hôn lên đôi mà phúng phính: "Hoàng cô cô bị cái lão bất tử kia giam trong cung nên không thăm Nhiên nhi được" Tất nhiên cái lão bất tử trong miệng nàng là hoàng thượng của Thiên Ngọc quốc cũng là hoàng gia gia của Phượng Chỉ Nhiên.

"Được rồi, Nhiên nhi cũng đã về, muội mang nó vào cung đi" Mẫu thân nàng lên tiếng làm nàng thắc mắc: "Vào hoàng cung làm gì ạ?"

Mẫu thân xoa đầu nàng giải thích: "Để giúp bảo bối trở nên mạnh mẽ như phụ thân" Hai mắt của Phượng Chỉ Nhiên phát sáng: "Vậy thì... mau dẫn con đi a".

Phượng Hải Nhiên phì cười: "Lại đây hoàng cô dẫn bảo bối đi vào cung".

Phượng Chỉ Nhiên tạm biệt mẫu thân mình rồi nhanh chóng nắm tay Phượng Hải Nhi rời khỏi phủ hoàng tử đi về phía hoàng cung.

Ngồi trong chiếc xe ngựa xa hoa, có quạt điện ma pháp, nệm lót êm ái, cùng với mấy con ngựa máy kéo xe, Phượng Chỉ Nhiên thích thú nhìn về phía hoàng cung xa xa kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.