Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 114: Lần nhập môn đầu tiên thành công



Nam nhân nằm trần truồng trên giường kia dĩ nhiên là Gia Vệ, nam nhân cùng Trác Thiến tằng tịu với nhau dĩ nhiên lại là Gia Vệ!

Trương Lệ Anh lúc đầu, không hề nghĩ tới đó là Gia Vệ, bởi vì trong lòng của nàng, Gia Vệ sẽ không làm chuyện như vậy.

Thế nhưng, người trước mắt này, chính là Gia Vệ, trên mặt đất, chính là bộ âu phục mình giúp Gia Vệ mặc vào kia.

Trương Lệ Anh nhất thời cảm thấy choáng voáng, bất quá, trên mặt nàng, rất nhanh lại xuất hiện vẻ cười tự giễu.

Không phải chính mình muốn như vậy sao?

Trương Lệ Anh tự hỏi mình trong lòng, sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Gia Vệ, trương lệ đã có một ý nghĩ, đó chính là tác hợp cho Gia Vệ cùng Trác Thiến làm thành một thể.

Cho nên, Trương Lệ Anh đưa ra điều kiện bắt Gia Vệ nhận cổ phần công ty châu báu Trương thị.

Thế nhưng, bây giờ thấy một màn này, Trương Lệ Anh lại cảm thấy một sự đau lòng.

“Rống…”

Nhưng mà, một tiếng gầm làm cho Trương Lệ Anh đang rơi vào suy nghĩ phức tạp giật mình tỉnh lại, Trương Lệ Anh nhìn vào mặt Gia Vệ, ở trong mắt nàng, là hai con mắt tràn đầy tơ máu, cùng làn da chậm rãi biến thành màu đỏ như máu.

Trương Lệ Anh cả kinh, biến đổi của Gia Vệ quá mức quái dị, nàng căn bản thấy được những điều chưa hề thấy, mới thấy lần đầu.

Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng kêu sợ hãi của Trương Lệ Anh, ngay sau đó là tiếng xé nát y phục “xoẹt xoẹt” vang lên.

Trương Lệ Anh bị Gia Vệ cưỡng chế đặt trên mặt giường, quần áo mặc trên người bị Gia Vệ xe hai ba lần rách hết, trên người chỉ còn lại nội y che ở chỗ ngạo nhân kia.

Trương Lệ Anh sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng làm sao nghĩ đến, Gia Vệ bị mình đụng vào, lại dám vô lễ như vậy đối với nàng.

Trương Lệ Anh ra sức giãy dụa, thế nhưng cánh tay Gia Vệ giống như có khí lực ngàn cân, đè hai tay Trương Lệ Anh lại, làm Trương Lệ Anh cử động nhẹ cũng không được.

“Buông ra…” Trương Lệ Anh thấy giãy dụa không được, liền tỉnh táo lại, vẻ mặt lạnh lùng tức giận nói.

Thế nhưng, Gia Vệ hình như không nghe thấy được, trong miệng hắn phát ra tiềng gầm nhẹ như của dã thú, trong lỗ mũi phun ra một cỗ khí nóng, trong phòng, mùi hương càng thêm nồng nặc.

Gia Vệ dùng miệng cắn cái kính không gọng của Trương Lệ Anh, đột nhiên hất đầu lên, kính mắt liền bị vứt qua một bên.

Thấy Gia Vệ như vậy, Trương Lệ Anh trên mặt rốt cục xuất hiện vẻ kinh hoảng, nàng muốn kêu to lên, nhưng cuối cùng lại không có kêu.

Ở trong phòng này, ngoại trừ ba người bọn họ, còn có Tiểu Hạo Hạo nữa, nàng không thể để cho Tiểu Hạo Hạo thấy loại tràng cảnh này được.

Trương Lệ Anh cắn chặt răng, hai mắt rưng rưng trừng lớn giận dữ nhìn Gia Vệ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ băng lãnh.

Nhưng hết thảy đối với Gia Vệ đều không có tác dụng chút nào.

Gia Vệ lúc này chính là một đầu dã thú phát tình, chịu dục vọng của dã thú khống chế, hoàn toàn không có lý trí, không còn là chính mình nữa.

Không bao lâu, trong phòng phát ra một tiếng kêu đau đớn nặng nề, đó là thanh âm của Trương Lệ Anh phát ra, nàng không muốn đánh thức Tiểu Hạo Hạo, cho nên cố gắng hết sức để mình không phát ra âm thanh.

Thế nhưng hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn làm cho nàng không thể nhịn được.

Trên giường, Trương Lệ Anh hai mắt rưng rưng, giống như trước trừng mắt giận dữ nhìn Gia Vệ, bất quá nàng lúc này, vốn làn da trắng noãn, rất nhanh biến thành màu đỏ máu, không bao lâu, liền cũng giống như Gia Vệ biến thành màu đỏ máu, giống như hình nhân huyết ngọc vậy.

Mà Gia Vệ, hai tròng trắng mắt đều biến thành màu đỏ, như hai khối huyết ngọc khảm trong mắt, tỏa ra quang mang đỏ như máu khiến người ta sợ hãi.

Gia Vệ trong miệng liên tục phát ra tiếng gầm gừ, hắn chuyển động rất nhanh, giống như vĩnh viễn sẽ không có cảm giác mệt mỏi.

Giường bị Gia Vệ làm cho lay động cực kỳ kịch liệt, nhưng Trác Thiến ở một bên vẫn ngủ rất an ổn, nàng trên mặt biểu hiện không có gì thay đổi, thế nhưng làn da nàng, cũng xuất hiện màu đỏ, theo sự xuất hiện của sắc đỏ này, Trác Thiến trên người giống như là đang nở hoa vậy, tỏa ra từng đợt mùi hương thơm ngát, làm người khác phải say mê.

Mùi hương dịu cùng mùi hương ngát giống như không thể cùng tồn tại, Trác Thiến trên người vừa mới tỏa ra mùi hương thơm ngát, mùi hương dịu trong phòng liền bị giảm đi không ít.

Mà lúc này, Gia Vệ đang vận động kịch liệt cũng chậm rãi nhíu mày.

Màu đỏ máu trong hai mắt hắn đang chậm rãi thối lui, giống như từ dã thú khôi phục lại thành một con người có lý trí.

Bất quá, ngay khi màu đỏ máu trong mắt Gia Vệ thối lui được gần một nửa, Gia Vệ trong miệng lại phát ra một tiếng gầm nhẹ, trên trán hắn lộ ra gân xanh, động tác càng thêm mãnh liệt.

Lúc này, màu đỏ máu trong mắt Gia Vệ không hề tiêu thất, trái lại lần thứ hai lấp đầy trong tròng mắt.

Ước chừng sau nửa giờ, một cỗ nhiệt lưu (luồng nhiệt) tiến vào trong cơ thể Trương Lệ Anh, làm Trương Lệ Anh đang rưng rưng mắt, cắn nát môi phải nhíu mày lại.

Cỗ nhiệt lưu kia, giống như là một con rắn nhỏ vậy, ở trong cơ thể nàng chạy tán loạn, không biết để làm cái gì.

Tại bên trong cơ thể Gia Vệ cũng có được một cổ nhiệt lưu, chỉ có điều Gia Vệ lúc này vẫn chưa khôi phục lý trí, hắn vẫn như dã thú, căn bản không chú ý cổ nhiệt lưu này, chỉ quan tâm không ngừng đòi hỏi, quan tâm bạo phát ra dục vọng nấp trong đáy lòng.

Rất nhanh, luồng nhiệt ở trong cơ thể hai người tản ra, hai làn khói trắng xuất hiện trên đỉnh đầu hai người.

Khói trắng bốc lên rất nhanh, làn khói trắng trên đầu Trương Lệ Anh rất nhanh liền tiến vào trong đầu nàng, biến mất không thấy gì nữa.

Khói trắng vừa mới đi vào trong đầu, Trương Lệ Anh liền cảm giác thân thể xuất hiện biến hóa, bất quá rất nhanh một sự mệt mỏi truyền đến, làm nàng không thể thể kháng cự mà ngủ say.

Trương Lệ Anh ngủ say, trên mặt không còn là vẻ băng lãnh giận dữ nữa, chỉ còn lại một loại biểu tình thỏa mãn.

Mà lúc này đây, trên đỉnh đầu Gia Vệ, làn khói trắng này lại giống như trước đang kịch liệt xoay chuyển.

Gia Vệ hai mắt nhắm chặt, không biết là do cái gì, khói trắng trên đầu hắn, vừa xoay chuyển vừa đồng thời muốn ngưng tụ thành một một dạng gì đó hoàn hảo.

Trải qua chừng mười phút đồng hồ, Gia Vệ lúc này vẫn nhắm mắt đột nhiên mở hai mắt ra, hai mắt của hắn giống như là hai bóng đèn đỏ, phát ra quang mang màu đỏ.

Ngay sau đó, trong miệng Gia Vệ phát ra tiếng gầm nhẹ như của dã thú, khói trắng trên đỉnh đầu hắn lại càng nhanh chóng xoay chuyển, chỉ chốc lát sau đó, ngưng tụ thành hình dạng một chiếc lá cây.

Cái lá cây này, không có đường gân, đặc biệt trơn nhẵn, nhưng cực kỳ chân thật.

Tuy nhiên lá cây này là màu trắng, không phải màu xanh, thế nhưng trừ màu sắc bên ngoài, hình dạng sau khi ngưng tụ cực kỳ giống một chiếc lá cây bình thường bị tẩy trắng.

Sau khi lá cây ngưng tụ thành, màu đỏ máu trong mắt Gia Vệ rất nhanh thối lui, màu đỏ máu trên người hắn cũng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, không có bao lâu, trên người Gia Vệ không còn màu đỏ quỷ dị kia nữa.

Ngay cả trong hai mắt hắn, cũng đã không phục lại màu đen trắng, không còn một tia máu nào trong đó.

“Ân…”

Gia Vệ phát ra một tiếng nhẹ, theo thanh âm này vang lên, khói trắng hình lá cây trên đầu hắn trực tiếp tản ra, trực tiếp tiến vào trong đầu Gia Vệ, biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này đây, Gia Vệ lần thứ hai mở mắt ra.

Hắn đầu tiên là nhíu mày, chợt hai mắt chậm rãi trừng lớn.

Nhìn thấy trong tầm mắt của Gia Vệ, là hai ngọc thể mê người không có gì che đậy nằm ở trước người mình, mà Gia Vệ ánh mắt chậm rãi nhìn xuống dưới, cũng lại thấy mình trần truồng cả người.

Thậm chí, bộ vị nào đó của mình vẫn còn cùng Trương Lệ Anh dính cùng một chỗ.

Tràng cảnh như vậy xuất hiện trong tầm mắt Gia Vệ, sao có thể không làm cho Gia Vệ khiếp sợ?

Chỉ bất quá vừa lúc đó, một ít kí ức giống như thủy triều mạnh mẽ tràn vào trong đầu Gia Vệ.

Dần dần, Gia Vệ lại càng thêm nhíu mày, thế nhưng một lát sau đó, lông mày hắn cũng dãn ra, trên mặt cũng không thấy biểu tình lo lắng kinh hoàng gì.

Hắn đứng dậy, cầm lấy khăn trải giường rơi trên mặt đất, muốn che lấy hai cơ thể trên giường.

Bất quá, sau khi thấy hai đó hoa hồng trên giường, Gia Vệ trở nên kinh ngạc.

Sau một lát, Gia Vệ trên mặt lộ ra dáng tươi cười, trong tươi cười, có một ít chua xót, có một chút tự giễu, cũng có một tia đắc ý.

Cũng không chần chờ nữa, dùng khăn trải giường che kín hai ngọc thể, Gia Vệ lúc này mới đi vào trong toilet, nhanh chóng rửa ráy trên người.

“Những thứ này là cái gì?” Gia Vệ muốn tắm rửa, vừa mới tắm không có được vài phút, liền bị nước trong bồn tắm làm cho kinh sợ.

Hắn rõ ràng nhớ rõ chính mình đã pha nước trong, là loại nước dù có sâu vài chục thước cũng có thể nhìn thấy đáy.

Thế nhưng hiện tại, trong bồn tắm giống như là nước bùn vậy, toàn bộ nước trong bồn tắm đều biến thành màu đen kịt, kèm theo một ít cảm giác trắng mịn, Gia Vệ không chút do dự hoài nghi đây là nước bùn.

Hắn trực tiếp từ trong bồn tắm đi ra, xả nước trong bồn tắm, tại trong bồn tắm dĩ nhiên thật sự phát hiện một ít vật đen sẫm giống như bùn vậy.

“Thế nhưng ta vừa mới tắm qua mà.” Gia Vệ sửng sốt, chợt cười khổ nói.

Hắn xả hết nước, không có tiếp tục tiến vào bồn tắm, mà tắm dưới vòi hoa sen, dường như trên người có rất nhiều bùn, mặc dù là tắm rửa dưới vòi sen, Gia Vệ cũng có thể thấy rất rõ loại bùn đen kia.

Điều này làm cho Gia Vệ đồng thời nghi hoặc, liền tắm rửa nhanh hơn.

Không bao lâu, Gia Vệ chà xát cho toàn thân đỏ lên rốt cục cố lấy dũng khí tiến lại vào bồn tắm, thấy nước trong bồn tắm mãi không biến đổi, Gia Vệ lúc này mới yên lòng lại.

Quần áo bị chính mình xé nát, Gia Vệ chỉ có thể nhặt lên quần áo rách nát, che ở bộ vị yếu hại của cơ thể, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, đi về phòng của mình cách đó không xa.

Không đầy một lúc, Gia Vệ mặc lại quần áo hoàn chỉnh đi ra khỏi phòng.

Bất quá, Gia Vệ lúc này giống như phát sinh biến hóa, cùng với Gia Vệ trước kia bất đồng, thế nhưng đây chỉ là một loại cảm giác, một loại cảm giác mà Gia Vệ cũng cảm thấy nghi hoặc, giống như cảm giác một tháng trước.

Cười lạnh một tiếng, Gia Vệ liền trực tiếp đi tới gian phòng của Trịnh Tung.

Mà lúc này đây, tại trong phòng thí nghiệm thần bí kia.

“Báo cáo, báo cáo, thực nghiệm thể số 00213 lần đầu tiên nhập môn thành công, tiến nhập lần đầu tiên nhập môn giai đoạn lớn…” Thanh âm máy móc cứng ngắc vang lên. (thực nghiệm thể: cơ thể, vật thể thí nghiệm)

Trong phòng thí nghiệm tối mịt, lão giả kia gật đầu, nói: “Chú ý quan sát trạng thái thực nghiệm thể 00213, phái người mật thiết chú ý người nhập môn của thực nghiệm thể 00213, đem hai người này xếp vào hồng nhan dự khuyết của thực nghiệm thể 00213.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.