Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 117: Cửu long khiếu thiên thạch



Lương Dũng hai mắt nheo lại, trên mặt xuất hiện vẻ cười nhạt.

Một thanh niên mà dám lớn lối, thật sự sẽ rất nguy hiểm.

Hắn biết rõ điều đó, khi hắn còn trẻ cũng là một thanh niên vo cùng lớn lối, và bởi vì chính mình lớn lối, nên phải chịu nhiều đau khổ.

Mà hôm nay, thanh niên Gia Vệ này lớn lối, thì rất có khả năng sẽ không được may mắn như Lương Dũng.

Hơn mười vệ sĩ đứng bao vây quanh sopha Gia Vệ ngồi, chỉ cần Lương Dũng ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không do dự chút nào xuất thủ bắt Gia Vệ lại.

Bất quá, Lương Dũng một lúc lâu cũng không có ra lệnh, hắn lúc này trong mắt đang tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Gia Vệ.

Cho dù là đang ở trong tình huống này, Gia Vệ dĩ nhiên vẫn cười tươi được, hoàn toàn không có biểu hiện lạ gì, giống như không có đem hơn mười vệ sĩ xung quanh để vào mắt.

Mà những vệ sĩ này đều cao lớn thô kệch, cánh tay còn muốn thô to hơn bắp đùi Gia Vệ nữa.

Đừng nói một vệ sĩ gầy yếu như Gia Vệ, Lương Dũng tin tưởng cho dù là Trịnh Tung đến đây, cũng không thể nào là đối thủ của mười vệ sĩ này.

“Ngươi hình như không sợ.” Lương Dũng nhướng mày, nói.

Gia Vệ lắc lắc đầu cười nói: “Ta quả thật không sợ, không có gì phải sợ.”

Nói xong lời này, Gia Vệ liền đưa cái thẻ nhớ ra, đặt lên trên bàn trước mặt Lương Dũng.

Nhìn thấy Gia Vệ đưa ra thẻ nhớ, Lương Dũng hai mắt bỗng nhiên trừng lớn, hai luồng ánh mắt từ trong mắt bắn ra làm cho người ta phải kinh sợ.

Gần như trong nháy mắt, sắc mặt Lương Dũng trở nên vô cùng âm lãnh.

“Thủ đoạn hay, thật sự là thủ đoạn hay a, nếu như khi ta còn trẻ có được một nửa vô sỉ của ngươi thì ta cũng không đến nỗi phải chịu khổ rồi.” Lương Dũng sắc mặt tái lại nói.

Sáng nay khi vừa mới mở cửa, liền thấy Lương Đống nằm ngay trước cửa phòng.

Chỉ có điều, tank lại không để cho Lương Đống có chút gọn gàng nào, hoàn toàn là bộ dáng bị chịu ngược đãi.

Mà làm Lương Dũng tức giận nhất là, bộ vị thầm kín nào đó của Lương Đống lại bị trọng thương, máu chảy đông lại thành sẹo, làm cho bộ vị trở nên sưng lên.

Lương Dũng chỉ cho là có người cố ý trả thù, lại không ngờ Gia Vệ lúc này dĩ nhiên lại đưa ra một cái thẻ nhớ.

Không cần nhìn, Lương Dũng liền có thể biết được nội dung bên trong thẻ nhớ này là cái gì.

Lương Dũng lúc này đã tức giận không thể giận hơn, thế nhưng cũng có thể làm gì được?

Hắn không thể bạo phát ra được, không chỉ là bởi vì con trai hắn, còn bởi vì công ty của hắn nữa, không đụng được người này.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Gia Vệ từ lúc tiến vào vẫn không có biến đổi gì, Lương Dũng cầm lấy bản hợp đồng trên bàn, cẩn thận xem một lần.

Chỉ chốc lát sau, Lương Dũng lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ ký nó?”

“Sẽ.” Gia Vệ gật gật đầu, nói: “Tất nhiên ông cũng có thể không ký, về phần hậu quả thì ông cũng biết rồi đấy.”

“Ngươi đây là đang uy hiếp ta?” Lương Dũng hai mắt nhìn thẳng nhìn Gia Vệ, trầm giọng nói:”Uy hiếp chúng ta đều sẽ không có kết cục gì tốt.”

Gia Vệ lại là lắc lắc đầu, nói: “Đây không phải uy hiếp ông, là đang cảnh cáo ông, cảnh cáo hai cha con ông, có một số việc không phải các ngươi có thể làm, có một số trò chơi, các ngươi có thể không chơi được.”

“Còn có trò chơi mà ta và Lương Dũng không chơi được?” Lương Dũng nhướng mày, cười lạnh nói.

“Có.” Gia Vệ vẻ mặt chân thật gật gật đầu.

Nụ cười nhạt trên khuôn mặt Lương Dũng biết mất không còn nữa, không chần chờ, hắn liền ký tên của mình lên trên bản hợp đồng.

Sau khi ký tên, Lương Dũng liền đem hợp đồng đẩy lại về phía Gia Vệ, nói: “Hi vọng sau này chúng ta còn có thể gặp mặt, cũng hi vọng lần gặp mặt sau này, ngươi vẫn còn có thể duy trì sự lớn lối như bây giờ.”

Gia Vệ thu hồi hợp đồng, cũng không có ý muốn đứng dậy, hắn nhìn về phía Lương Dũng, nói: “Ngươi cũng đang uy hiếp ta sao?”

“Xem như thế đi.” Lương Dũng tựa vào sopha, trên mặt xuất hiện vẻ cười nhạt, nói: “Có một số việc, không phải ngươi có thể làm, có một số trò chơi, ngươi có thể không chơi được. Câu nói này, trả lại nguyên vẹn cho ngươi.”

Gia Vệ lắc lắc đầu, nói: “Một số người luôn không tự hiểu biết, có lẽ đó thật sự là nguyên nhân mà các ngươi sống không được lâu đi.”

Nghe lời này của Gia Vệ, nhất là sau khi nghe Gia Vệ nói ‘sống không được lâu’, Lương Dũng hai mắt bỗng nhiên ngưng lại, hai đạo ánh mắt bắn nhanh ra, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của Gia Vệ, nhìn thấu lời nói này của Gia Vệ, rốt cuộc là đang giả trang hay thật sự có can đảm.

Chỉ có điều Lương Dũng phải thất vọng, hắn nhìn không ra được gì cả.

Gia Vệ chậm rãi đứng lên, sửa lại y phục một chút, liền bước đi.

Lương Dũng cũng không để cho hơn mười vệ sĩ kia tránh đường, hơn mười vệ sĩ liền không nhúc nhích, mà Lương Dũng trên mặt mang theo vẻ cười nhạt nhìn Gia Vệ, không nói gì cả.

Chỉ bất quá, sau một lát, trên mặt Lương Dũng liền xuất hiện vẻ ngốc lặng.

Chỉ thấy Gia Vệ trong nháy mắt xuất thủ, chỉ nghe “bốp bốp” hắn liền đem hơn mười vệ sĩ kia đánh ngã xuống đất, quần áo Gia Vệ cũng không có chút rối loạn nào.

Tốc độ kia nhanh không cách nào hình dung được, lực lượng đó cường đại làm cho người ta phải chấn động.

Một quyền xuất ra, mỗi vệ sĩ to con như trâu thế mà bị ngã xuống không dậy nổi, có người còn trực tiếp bị ngất đi.

Hơn mười vệ sĩ này, là Lương Dũng dùng giá tiền lớn mời đến, thực lực của bọn họ Lương Dũng cũng đã chứng kiến qua.

Mà bây giờ bọn họ lại bị một thanh niên đánh ngã trong nháy mắt.

Đó là thực lực như thế nào?

Vốn Lương Dũng là cười nhạt khinh thường, thậm chí trong cười nhạt còn có ý nghiền ngẫm, cuối cùng lại bị chấn kinh.

Gia Vệ cũng không có đứng lại, hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng, còn khách khí đóng cửa lại, sau đó biến mắt khỏi tầm nhìn của Lương Dũng.

Trong phòng, Lương Dũng lần thứ hai nhướng mày, hắn nhìn hơn mười vệ sĩ ngã xuống đất trước mặt, lông mày nhíu lại liên hồi, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Đi tới trong phòng Trác Thiến, Gia Vệ đem hợp đồng trực tiếp đặt ở trên bàn trước người Trương Lệ Anh, rồi ôm lấy Tiểu Hạo Hạo cùng nó chơi đùa.

Trác Thiến và Trương Lệ Anh đều là vẻ mặt ngơ ngác nhìn Gia Vệ, rồi hai người cầm lấy hợp đồng trên bàn cẩn thận xem chỗ ký tên, hai người các nàng trên mặt vẻ chấn kinh càng thêm nhiều.

Lương Dũng là tên cáo già gian trá không hề thua ai, cho dù là Trương Huyền Vĩ hơn sáu mươi tuổi luận gian trá cũng không nhất định có thể hơn Lương Dũng, mà bây giờ Lương Dũng dĩ nhiên thật sự ký tên vào hợp đồng bất bình đẳng này.

“Không nên nhìn ta, cụ thể sự tình các ngươi vẫn nên không biết thì hơn.” Gia Vệ nhún nhún vai nói.

“Ba ba, chúng ta bao giờ đi gặp ông bà?” Tiểu Hạo Hạo nắm lấy mũi Gia Vệ hỏi, hai con mắt mở to tràn đầy mong đợi.

“Qua vài ngày nữa sẽ trở về, ông bà chắc chắn sẽ thích Tiểu Hạo Hạo, Tiểu Hạo Hạo phải ngoan nha.” Gia Vệ cũng ngắt ngắt mũi Tiểu Hạo Hạo, cười nói.

“Dạ, Tiểu Hạo Hạo nhất định sẽ ngoan, để ông bà yêu thích Tiểu Hạo Hạo.” Tiểu Hạo Hạo vẻ mặt chân thật gật gật đầu.

Trác Thiến và Trương Lệ Anh giống như là hai người phụ nữ chân chính, trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ mỉm cười.

Không lâu sau, Trương Huyền Vĩ cùng Trương Học Đông cũng đi tới đây, gọi Trác Thiến cùng nhau đi hội đấu giá.

Mấy người thu thập một chút liền xuất phát.

Nhóm người bọn họ có mười mấy người, ngồi trên mấy chiếc xe đi tới hội trường bán đấu giá, trông rất có khí thế.

Bất quá sau khi đến hội trường, Gia Vệ mới biết được cái gì là khí thế.

Mấy đại biểu của các công ty lớn, bọn họ hoặc là có một đoàn xe, hoặc là lái các xe hạng sang số lượng có hạn, mỗi người đều mười phần khí thế.

Mà hội trường bán đấu giá càng làm cho Gia Vệ kiến thức được mở rộng thêm nhiều.

Ở trung tâm hội trường đấu giá, có một không gian hình tròn đường kính gần mười mét được cách ly, ở bên trong có một khối ngọc thạch rất lớn, dài hơn ba mét, cao hơn ba mét, rộng cũng hơn ba mét.

Nhưng mà nó không phải hình vuông, mà là có thêm một cái đế bàn, bên trên có chín con thần long ngửa mặt lên trời được điêu khắc bằng ngọc thạch.

Chín con rồng kia đều trông rất sống động, vô cùng rõ nét, mỗi một cái vảy rồng, mỗi một con mắt rồng, mỗi một cái râu rồng đều rất rõ nét, thế nhưng chín con rồng lại có chín tư thế khác nhau, mỗi một con đều là trừng mắt nhìn bầu trời, miệng rồng mở ra giống như là phát ra tiếng rồng ngâm rung trời.

Nếu như hai mắt nhìn vào chín con rồng này, sẽ sinh một loại cảm giác có thể nghe được tiếng rồng ngâm, giống như chín con rồng vẫn còn sống vậy.

“Cửu long khiếu thiên thạch, dĩ nhiên là thật!” Thấy cái khối ngọc thạch điêu khắc kia, Trương Huyền Vĩ hai mắt trợn lớn, chòm râu cũng rung rung một cái, vẻ mặt si mê hướng bên trong đi tới.

Mà Trương Lệ Anh cùng Trác Thiến lúc này cũng là vẻ mặt ngơ ngác, trên mặt xuất hiện thần sắc không thể tin được.

Gia Vệ cùng mấy người Trịnh Tung thì đều là vẻ mặt nghi hoặc.

Bọn hắn là người bình thường, căn bản không nghe nói qua cái gì là ‘cửu long khiếu thiên thạch’, bức ngọc điêu khắc này mặc dù cực kỳ tinh xảo lại rất thật, nhưng dù sao cũng chỉ là điêu khắc, như thế mọi người chấn kinh cái gì?

“Ba ba, người nghe được tiếng kêu của chín con rồng kia không?” Mà vào lúc này, Tiểu Hạo Hạo trên khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ nghi hoặc quay qua Gia Vệ hỏi.

Gia Vệ đi tới ôm lấy Tiểu Hạo Hạo, cười nói: “Tiểu Hạo Hạo nghe được tiếng rồng ngâm sao?”

“Nghe được, chín con rồng này đang kêu, tiếng rất lớn, nhưng lại không có chói tai.” Tiểu Hạo Hạo vẻ mặt chân thật nói.

Gia Vệ cùng mấy người Trịnh Tung nghe nói đều cười cười, sức tưởng tượng của trẻ con thật phong phú, nhìn thấy gió chính là mưa, chín con rồng này nhìn giống như thật, giống như đang phát ra tiếng rồng ngâm, nhìn thấy hình tượng chín con rồng này, Tiểu Hạo Hạo chính là tưởng tượng ra được tiếng rồng ngâm.

Gia Vệ cùng mấy người Trịnh Tung cũng không có để ý, dù sao bọn họ không có nghe được cái gì gọi là tiếng rồng ngâm.

Chỉ có điều ngay lúc này, Trương Lệ Anh lại vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Tiểu Hạo Hạo, nàng thấp giọng hỏi: “Tiểu Hạo Hạo, con thật sự nghe được tiếng rồng ngâm?”

Trác Thiến cũng là vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Tiểu Hạo Hạo, ánh mắt lóe lên giống như đang chờ mong gì đó.

Nhìn thấy tình huống này, Gia Vệ cùng bọn Trịnh Tung đều sửng sốt, tràn đầy sự khó hiểu.

“Đúng vậy a, chín con rồng kia còn đang kêu.” Tiểu Hạo Hạo chớp chớp mắt to, vẻ mặt chân thật nói.

“Cửu long khiếu thiên thạch, chẳng lẽ thật sự có thể phát ra tiếng rồng ngâm?” Trương Lệ Anh nhíu mày tự hỏi.

Gia Vệ nhíu mày lại, nói: “Chẳng lẽ người điêu khắc giỏi như vậy, có thể điêu khắc ra rồng có thể phát ra tiếng ngâm?”

“Ai nói với ngươi cửu long khiếu thiên thạch này là do điêu khắc tạo thành?” Trác Thiến nhìn về phía Gia Vệ, nói: “Cửu long khiếu thiên thạch này là một loại thạch (đá) tự nhiên, cùng với khối cự thạch cắt ra, hình dáng của nó vốn là trời sinh, không có một tý gia công nào của con người.”

“Cái gì? Không thể có khả năng này được?” Gia Vệ vẻ mặt không thể tin được, hắn nhìn về phía cửu long khiếu thiên thạch trông giống như thật kia, khối thạch như vậy, làm thế nào lại là do trời sinh được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.