Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 19: Lão Đầu Quái Dị



Cả một bữa cơm, cũng chỉ có một mình Gia Vệ nói, Vương Cường thỉnh thoảng nói vào một hai câu, mà Liễu Tình và Gia Cát Uyển Nhi, hai người thì lại im lặng có chút không bình thường, trừ phi Gia Vệ hỏi các nàng gì đó, bằng không các nàng căn bản không chủ động mở miệng.

Quay về trường học, tất tất cả lại trở về như bình thường, đối với việc trong lớp nhiều ra tận năm nghìn đồng tiền quỹ lớp, toàn bộ học sinh lớp 12/3 bọn hắn tự nhiên vui vẻ, nhưng bọn hắn cũng biết, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của bọn hắn chính là học tập, đối với chút tiền tài này, không thể quá mức để ý được.

Nhưng mà vào buổi chiều ngày thứ hai, giáo viên Ngữ văn quyết định là sẽ tổ chữ thi kiểm tra ngữ văn đối với lớp 12/3.

Vốn theo lịch thông báo, thì là xế chiều ngày thứ hai mới trắc nghiệm số học, buổi sáng thứ ba kiểm tra ngữ văn, buổi sáng thứ tư trắc nghiệm Anh ngữ, thứ năm sẽ ôn tập lại về trắc nghiệm tổng hợp, thứ sáu thì là kiểm tra trắc nghiệm tổng hợp.

Nhưng vào thời điểm sáng thứ ba, học sinh lớp 12/3 cũng không có tâm tình để kiểm tra, giáo viên ngữ Văn cũng nhìn ra, mặc dù theo lịch là thứ ba mới kiểm tra, nhưng căn bản kiểm tra sẽ không đạt được kết quả gì, chỉ có thể hủy bỏ.

Hôm nay tất cả học sinh của lớp 12/3 đều cao hứng bừng bừng, đều là tinh thần sung mãn, loại trạng thái này mà kiểm tra, kết quả mới có thể là thực lực chân chính của học sinh bọn họ.

Về phần trắc nghiệm Anh ngữ có còn muốn thay đổi thời gian hay không, phải xem giáo viên Anh ngữ - Liễu Tình.

Lần kiểm tra ngữ văn này, giáo viên ngữ Văn cùng học sinh lớp 12/3, trong lòng tất cả đều có một chờ mong.

Lớp bọn họ xuất hiện một tên quái vật, kiểm tra Anh ngữ và trắc nghiệm tổng hợp đều đạt điểm tối đa, số học lại còn đứng thứ nhất, nếu như ngữ văn hắn lại đạt điểm tối đa đứng thứ nhất lớp mà nói, cái tên quái vật lớp bọn họ này quả thật quá hoàn hảo.

Chỉ có điều, lúc này Gia Vệ cũng không có phát hiện toàn bộ bạn học và giáo viên đang đặt chờ mong ở hắn, chỉ là trong lòng hắn không hề có lấy nửa điểm áp lực khi làm bài thi ngữ văn, kiểm tra ngữ văn điểm tối đa là 100 điểm, thời gian làm bài là 2 tiết.

Tại thời điểm tiết học thứ nhất sắp kết thúc, khi mà tất cả mọi người đều đang vùi đầu vào làm bài thi ngữ văn, Gia Vệ từ trên chỗ ngồi đứng lên.

Hầu như tất cả mọi người, tại thời khắc này đều dừng bút trong tay lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Gia Vệ.

Lúc này mới chưa được phân nửa thời gian, bài thi ngữ văn cùng các bài thi khác bất đồng, nếu như bài thi số học cùng trắc nghiệm tổng hợp, tất cả các câu hỏi phải làm hết mà nói, thời gian sử dụng có thể không lâu, nhưng mà kiểm tra văn thì cần phải viết, phải cần thời gian lớn để thể hiện ý tứ văn chương, làm bài thi ngữ văn, không giống với những bài thi bình thường, nó còn khảo nghiệm tốc độ viết của thí sinh.

Mà thời gian còn chưa hết một tiết, Gia Vệ lại lên nộp bài giống như mấy học sinh không làm được lên nộp khác, nhưng cái khác là hắn đã làm xong hết bài thi ngữ văn của mình rồi.

Giáo viên Ngữ Văn là một người phụ nữ trung tuổi, khi nàng nhìn thấy Gia Vệ đứng lên vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ hướng về Gia Vệ nhìn lại.

- Thưa cô, em đã làm xong.

Trong ánh mắt khiếp sợ của toàn lớp, Gia Vệ đi lên trên bục giảng, đem bài thi ngữ văn của mình đưa cho giáo viên ngữ Văn.

- Em nghĩ mình có thể đạt được bao nhiêu điểm?

Giáo viên Ngữ Văn cũng giống như thầy chủ nhiệm lớp Trương, biểu tình bình thường, nhìn Gia Vệ hỏi.

Gia Vệ nhếch miệng cười khổ, ngẫm nghĩ, nói ra:

- Chắc là được tầm hơn chín mươi điểm.

- Hơn chín mươi điểm?

Giáo viên Ngữ Văn lập tức cau chặt lông mày, trừng mắt với Gia Vệ, nói:

- Quay về tiếp tục kiểm tra đi, Anh ngữ cùng trắc nghiệm tổng hợp em đều có thể đạt được điểm tối đa, ngữ văn của ta cũng phải đạt điểm tối đa mới được.

Gia Vệ nghe vậy, vẻ mặt càng thêm cười khổ.

Yêu cầu này của giáo viên Ngữ Văn, nghe có chút không có đạo lý, ngữ văn cùng Anh ngữ, trắc nghiệm tổng hợp bất đồng, Anh ngữ cùng trắc nghiệm tổng hợp đề bài đều là khách quan , chỉ cần đáp án giống đáp án mẫu, là có thể đạt được điểm tối đa.

Mà nói về bài thi ngữ văn, trong đó thì có thêm một ít câu hỏi chủ quan, mà câu có điểm lớn nhất chính là yêu cầu viết văn, muốn được điểm tối đa, nói dễ vậy sao.

Chẳng qua nếu Gia Vệ đã đi lên trên bục giảng, nói chính xác là bài thi này hắn đã làm hết sức rồi, không cần làm tiếp nữa.

- Cô, em có thể bảo đảm bài kiểm tra này em sẽ là người đứng thứ nhất, suy cho cùng có thể hay không kiểm tra được điểm tối đa phải xem bài làm của em cô cho bao nhiêu điểm đã.

Gia Vệ nói ra, thanh âm rất nhỏ, thế nhưng hầu như tất cả mọi người đều biết Gia Vệ nói cái gì.

Giáo viên Ngữ Văn lúc này trên mặt mới xuất hiện bộ dáng tươi cười, tiếp nhận bài thi của Gia Vệ, nói ra:

- Chỉ cần em làm hết tất cả các câu hỏi đề thi yêu cầu, cô nhất định sẽ cho em điểm tối đa.

Gia Vệ cười gật đầu, sau đó liền trực tiếp đi ra khỏi phòng học.

Hiện tại cũng đang có khóa học, kiểm tra ngữ văn cũng không phải cả năm cấp đều kiểm tra, cho nên lúc Gia Vệ đi ra, có vẻ hơi bất ngờ.

Hắn ngẫm lại, liền theo thói quen hướng về phòng làm việc của giáo viên Anh ngữ mà đi đến.

Nhưng mà, sau khi đi tới phòng làm việc của giáo viên Anh ngữ, lại phát hiện Liễu Tình không có ở đây, Gia Vệ đi tới đi lui, nhìn dãy nhà dạy học cùng dãy nhà cho giáo viên, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đi nơi nào cả.

Lớp học lúc này khẳng định không thể đi, đang ở thời điểm kiểm tra, hắn đã nộp bài thi mà còn đi vào, sẽ gây ảnh hưởng đến các học sinh khác còn đang làm bài.

- Vậy thì ra sân tập thể dục để tập luyện thân thể một chút vậy.

Sau một lát không tìm được chỗ nào để đi, Gia Vệ cười lẩm bẩm.

Lúc này hắn vẫn còn đang không hiểu rõ thân thể của mình.

Ngày đó thời điểm đối phó Khương Côn cùng mười mấy tên côn đồ kia, Gia Vệ rõ ràng nhớ kỹ trên người mình bị dính mấy cây gậy, thế nhưng trên người một điểm vết thương cũng không có, điều này không khỏi khiến Gia Vệ nghi hoặc.

Vết thương của Vương Cường thế nhưng lại hiện rõ ở trên người, Gia Vệ rất rõ ràng, chính mình bị dính một hai cái gậy kia không thể nhẹ hơn so với Vương Cường được.

Gia Vệ mới vừa đi xuống dãy nhà dạy học, tại thời điểm góc cua của cầu thang, trước mặt vừa lúc đi tới một lão nhân, Gia Vệ tốc độ lại rất nhanh, muốn dừng lại là không có khả năng, nhưng mà lão nhân trước mắt chỉ cần nhìn cũng biết là thuộc về cái loại người đụng một cái rất có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Lấy ánh mắt của Gia Vệ để phỏng đoán, lão nhân này chí ít đã hơn bảy mươi tuổi, bởi vì tóc và chòm râu đều đã bạc trắng, không có một sợi màu đen, mà ngay cả lông mi cũng trắng nốt, không có ngoài bảy mươi tuổi, không có khả năng bị bạc trắng đến như vậy.

Mà đối với khuôn mặt cùng da của lão già này, Gia Vệ cũng không có thời gian để xem, hắn tận lực muốn uốn éo thân thể, không để cho mình đụng phải vị lão nhân này, nhưng dù là như thế Gia Vệ cũng biết, chính mình chắc chắn sẽ đụng vào vị lão nhân này.

Nhưng mà sau một lát, Gia Vệ lại là vẻ mặt ngu ngơ.

Chính mình vậy mà thật không có đụng phải vị lão nhân này, cũng không phải vị trí Gia Vệ thay đổi, mà là vị trí lão nhân thay đổi.

- Chàng trai, sao phải vội vội vàng vàng như vậy, muốn đi đâu à?

Gia Vệ vẫn là vẻ mặt ngu ngơ, thanh âm già nua kia liền vang lên.

Gia Vệ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn về phía mắt lão nhân trước mắt này.

Đây là một người có râu tóc bạc trắng, mà ngay cả lông mi cũng trắng nốt, người cao tầm một mét bảy, không sai biệt cho lắm so với chiều cao của Gia Vệ, thân thể có vẻ rất gầy yếu, phảng phất một trận gió là có thể đem hắn thổi bay dễ dàng, bất quá Gia Vệ lần này cũng đã kiến thức được cái gì gọi là hạc phát đồng nhan*.

Lão nhân này, trên mặt tràn đầy vẻ hồng hào, không có một điểm da đồi mồi, nếu không phải hắn có tóc, chòm râu và lông mi đều màu trắng, thoạt nhìn hắn chính là một người trung tuổi.

Chỉ có điều, cặp mắt đen nhánh không gì sánh được kia, không khác gì hai cái hắc động, khiến cho Gia Vệ xác định tuổi tác của vị lão nhân này, vẫn còn hơn một ít so với những gì hắn đoán lúc đầu.

- Lão gia gia ngài đến trường học làm gì vậy?

Gia Vệ cung kính hỏi.

Một lão đầu tám mươi tuổi, đi tới trường học, đồng thời lại còn đi vào bên trong dãy nhà dạy học, phi thường nguy hiểm.

Phải biết là, vô luận là học sinh chăm học cỡ nào, chỉ cần chuông tan học vừa vang lên, là rất nhiều học sinh theo ý thức lao ra khỏi phòng học, căn bản không có nhìn đường.

Dưới tình huống như vậy, rất dễ đụng vào lão nhân này.

- Ta đến tìm người, nhưng mà không tìm được.

Lão đầu hai mắt nhìn Gia Vệ, trên mặt lộ ra một bộ dáng tươi cười có chút hiền lành, nói.

- Lão gia gia ngài tìm người sao? Ngài nói cho cháu nghe xem, cháu có lẽ biết chăng?

Gia Vệ cười hỏi.

Lão đầu nhìn trường học, sau đó nói:

- Ta tìm Khâu Xương Minh, cháu biết hắn sao?

- Khâu Xương Minh?

Gia Vệ nhướng mày, tên này nghe rất quen, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Gia Vệ cũng không nhớ ra.

- Khâu Xương Minh, Khâu Xương Minh...

Gia Vệ nói thầm trong miệng, thế nhưng một lát sau đó vẫn không thể nhớ ra.

- Lão gia gia, ngài tìm cái người tên Khâu Xương Minh này là học sinh lớp nào?

Gia Vệ nhíu mày quay qua phía lão giả hỏi.

- Hắn không phải là học sinh ở đây...

Lão giả lắc đầu nói.

Gia Vệ nghe vậy, lại lộ ra vẻ mặt cười khổ, nói:

- Không phải là học sinh ở đây, vậy làm sao có thể tìm được ở chỗ này đây?

Nói xong câu đó, trong lòng Gia Vệ nghĩ lão đầu này không phải là lão già si ngốc chứ, đem nơi này trở thành nhà của mình?

Nhưng mà, lão đầu lại nói một câu, khiến Gia Vệ trực tiếp sửng sốt.

Chỉ nghe lão đầu nói rằng:

- Khâu Xương Minh, hắn hình như là ở trường này làm hiệu trưởng đó.

- Hiệu trưởng? Khâu hiệu trưởng?

Gia Vệ vẻ mặt ngu ngơ, giờ mới hiểu được vì sao đối với tên này lại quen như vậy, lại có vẻ như xa lạ như vậy, nguyên lai cái người mà Gia Vệ chỉ mới thấy qua vài lần - Khâu hiệu trưởng.

Gia Vệ vẻ mặt cười khổ, sau một lát nói ra:

- Khâu hiệu trưởng đang đi Hạ Môn công tác rồi, tầm cuối tuần mới có thể trở về, lão gia gia, ngài cuối tuần tới trường học, là có thể tìm được Khâu hiệu trưởng.

- Vậy sao?

Lão đầu trên mặt lộ ra một cái biểu tình giống như cười mà không phải cười, quay qua Gia Vệ hỏi.

Gia Vệ sửng sốt, sau đó gật đầu, nói:

- Không sai ạ, Khâu hiệu trưởng đi công tác ở Hạ Môn, tuy rằng không phải người nào cũng biết, nhưng khẳng định không sai.

Lão đầu gật đầu, sau một lát, hắn nói ra:

- Chàng trai, hiện tại cũng đang trong khóa học, cậu như thế nào không có ở trong phòng học?

- Lớp chúng cháu đang thi, cháu nộp bài thi sớm, cho nên được ra trước.

Gia Vệ thành thật trả lời.

- Lão đầu ta nghĩ muốn trong trường học đi dạo một vòng, nhìn một chút, chàng trai, cùng lão đầu ta đi dạo một chút, có được không đây?

Lão đầu lại nói tiếp, hai cái mắt trông như hắc động thẳng tắp nhìn về phía Gia Vệ, phảng phất như có chứa ma lực khiến cho toàn thân Gia Vệ đều có cảm giác khó chịu.

Gật gật đầu, Gia Vệ nói ra:

- Không thành vấn đề, lão gia gia, ngài có cháu đang học ở trường này sao? Tìm Khâu hiệu trưởng có chuyện gì vậy?

Lão đầu chỉ chỉ về một bên, cùng Gia Vệ hướng về một bên đi đến, nói:

- Ta có một cháu gái đang học tại trường này, ta tìm Khâu Xương Minh, cũng là có chút sự tình cần nói.

Nói xong, hai người liền hướng về một con đường lớn bên cạnh đi đến.

Cấp ba Tân Hải, tuy rằng không to bằng đại học Tân Hải, nhưng cũng không phải là một trường học nhỏ, với ba tòa nhà có thể dung nạp mấy nghìn người, bên cạnh mỗi một dãy nhà dạy học, thì lại có hai dãy nhà tương đối nhỏ dành cho giáo viên, để cho học sinh lớp 10 cùng với học sinh lớp 11,12 tách ra học tập.

Mà lão đầu đi rất chậm, muốn cùng lão đầu đi dạo một vòng toàn bộ trường học, chắc phải mất hơn hai tiếng.

Nhưng mà Gia Vệ cũng không nóng nảy, hắn đối với sự tình của lão nhân này vẫn rất cảm thấy hứng thú, những câu chyện chân thật đều có cái hay của nó, mỗi lần nghe được, Gia Vệ đều bị chìm đắm ở trong đó, mà lão đầu này, rất rõ ràng là một cố nhân.

*Hạc phát đồng nhan: Già mà vẫn tráng kiện


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.