Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 36: Gia Hồng Ngạo Bị Đánh



Hai người Gia Vệ và Vương Cường trước khi Gia Hồng Ngạo và Vương Quý Dân động thủ đã rời đi, cho nên cũng không thấy được một màn kinh người này.

Phải biết là nếu chính xác mà nói, Gia Hồng Ngạo là một người tàn tật, chân phải hắn bị tổn thương quá nặng, khiến chân phải hắn căn bản không dùng lực được. Mà Vương Quý Dân lại là một người có thân thể khỏe mạnh, lưng hùm vai gấu, mặc dù là đã lâu chưa tập luyện lại, nhưng cũng có thực lực mạnh mẽ nhất định.

Nhưng hôm nay, Vương Quý Dân còn chưa thấy Gia Hồng Ngạo xuất thủ thì đã bị Gia Hồng Ngạo đánh cho bất tỉnh.

Cái thân lưng hùm vai gấu kia lúc này còn đang co quắp, khiến cho người ta phải khiếp sợ trong lòng, rốt cuộc là bị thương đến cỡ nào mới biến thành bộ dạng này.

Buổi tối, Gia Vệ vừa leo lên giường, di động trong túi áo liền rung chuông.

Là tiếng tin nhắn đến, Gia Vệ cười khổ lắc đầu, lấy điện thoại trong túi áo ra.

Cái di động này tất nhiên là của Vương Cường, nhưng bị Gia Vệ trưng dụng không trả luôn rồi, có điều Gia Vệ bây giờ còn chưa có thói quen mang theo di động mỗi ngày, nếu không hắn cũng sẽ không để di động trong túi áo mà không lấy ra.

- Là ai muộn như vậy còn nhắn tin thế nhỉ?

Gia Vệ nhướng mày, trên màn hình hiện ra một dãy số xa lạ.

Gia Vệ mở tin nhắn, bên trong chỉ vỏn vẹn có bốn chữ :

- Cậu là người tốt!

- Ta đương nhiên là người tốt rồi.

Gia Vệ cười khổ, ai tự nhiên buồn chán gửi tin nhắn nhảm nhí này?

Bất quá Gia Vệ cũng không do dự mà rất nhanh nhắn lại mấy chữ:

- Tôi đương nhiên là người tốt, cậu là ai?

- Không phải là người bạn gái nào đó của Cường Tử chứ?

Tin nhắn vừa gửi đi, Gia Vệ liền nghi ngờ, lúc này mới hối hận đã trả lời tin nhắn.

Gia Vệ nhớ lại một ít phim truyện đã xem, tình nhân chỉ nói ra những lời “Anh là người tốt” (anh rất tốt nhưng em rất tiếc há há) này, cho thấy chuyện tình cảm của họ cũng muốn kết thúc rồi.

Cũng không để ý nữa, để di động lên đầu giường, Gia Vệ liền nằm xuống ngủ.

Ngày hôm sau, Gia Vệ rất sớm đã tỉnh dậy, cũng như bình thường, Vương Cường cũng rất sớm đã đến gõ cửa Gia Vệ.

- Cường Tử, mày quên hả, hôm nay là chủ nhật, không phải học.

Gia Vệ cười khổ, trước đây cuối tuần cũng không gặp Vương Cường sớm như vậy.

Vương Cường cũng mở cửa phòng Gia Vệ, nói:

- Cha mày có nhà không?

- Không có, sáng sớm đã đi làm rồi.

Gia Vệ trả lời, không biết Vương Cường hỏi làm gì.

Vương Cường thở dài nhẹ nhõm, sau đó đóng cửa phòng Gia Vệ, thấp giọng nói:

- Mày có biết ngày hôm qua cha tao mấy giờ mới về không?

- Mấy giờ?

Gia Vệ sửng sốt, sau đó lại cười cười nói:

- Cha tao đã sớm trở lại, về phần cha mày, có lẽ là ra ngoài cặp bồ rồi.

Có con trai phong lưu, tất nhiên cũng có người cha phong lưu, hơn nữa với loại tính tình như Vương Quý Dân, Gia Vệ tự nhiên là hiểu lầm.

- Ngược hẳn lại với những gì mày nghĩ.

Vương Cường trừng mắt liếc Gia Vệ nói:

- Cha tao hôm qua hơn mười một giờ mới về, sau khi về đến nhà thì ông ấy buồn bã ỉu xìu, cứ như là biến thành người khác vậy.

- Mày rốt cuộc là muốn nói cái gì?

Gia Vệ nói thẳng, với tính cách Vương Quý Dân, đừng nói là biến thành người khác, cho dù là biến thành không giống ai, Gia Vệ cũng không cảm thấy kỳ quái.

Vương Cường nhăn mặt nhíu mày, nghĩ một hồi mới lên tiếng:

- Mày nói, cha mày cùng cha tao đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, ngày hôm qua chúng ta đều thấy thực lực mấy ổng, không lẽ bộ đội đặc chủng nào cũng đều lợi hại như vậy sao?

Gia Vệ nghe vậy, chân mày cũng hơi nhíu lại, một lát sau mới nói:

- Không nhất định, Vương thúc nhất định cũng phải là người đứng đầu trong số bộ đội đặc chủng, nếu không phải thiếu trình độ văn hóa, Vương thúc không thể nào cứ thế mà xuất ngũ, hiện tại chắc cũng làm tới sĩ quan.

- Điểm quan trọng không phải cái này, quan trọng là ngày hôm qua cha tao sau khi về hình như là bị thương nặng, tay phải muốn giơ lên cũng không được. Thực lực cha tao lợi hại như vậy, tay phải ông ấy không thể nào là té bị thương chứ? Đáp án chỉ có một, sau khi chúng ta đi về, cha tao cùng cha mày luận bàn một chút, mà cha của mày đã bị thương cha tao.

Vương Cường nhíu mày nói.

Sau khi một lần nữa nhận định lại cha mình, Vương Cường cũng hoài nghi, loại bộ đội đặc chủng nào mà có thực lực như vậy? Mà khi nhìn thấy Vương Quý Dân bị thương trở về, Vương Cường mới có chút xác định hoài nghi của mình.

- Ý của mày là, cha tao đánh cha mày bị thương?

Gia Vệ vẻ mặt không tin hỏi.

Gia Hồng Ngạo tuy là người tàn tật, tuy rằng bọn họ không nói, nhưng tất cả mọi người đều biết. Một người tàn tật bị phế một chân, có thể nào đánh thắng Vương Quý Dân lưng hùm vai gấu? Huống chi thực lực Vương Quý Dân lại cường đại như vậy.

- Không sai, xem cha tao bình thường đối với cha mày nói gì nghe nấy, cha mày so với cha tao nhất định là cao thủ còn lợi hại hơn.

Vương Cường gật đầu nói.

- Không có khả năng, chân phải cha tao không dùng được, cho dù có lợi hại cũng không thể nào là đối thủ của cha mày được.

Gia Vệ lắc đầu, có điều lúc này hắn mới phát hiện ra mình đối với cha Gia Hồng Ngạo hiểu được quá ít, ngoại trừ biết được Gia Hồng Ngạo là một bộ đội xuất ngũ, sự tình khác Gia Vệ hầu như không biết.

- Cái gì không có khả năng, mày ốm nhom như thế, không phải cũng chỉ hai chiêu là chế trụ được tao sao.

Vương Cường nói.

Gia Vệ nghĩ lại, vẫn lắc đầu nói:

- Rất không có khả năng, tao biết cha tao, ông ấy không có khả năng có thực lực như vậy, bằng không bình thường việc gì phải luôn nhường nhịn người khác hết lần này đến lần khác chứ.

Liếc Vương Cường một cái, Gia Vệ nói tiếp:

- Cha tao cùng cha mày trước kia là bộ đội đặc chủng, thực lực mạnh là chuyện bình thường, bằng không làm sao có thể lên làm bộ đội đặc chủng? Nhưng mà cha ngươi thực lực cường đại đúng là làm người tao khiếp sợ, lực bạo phát như thế không biết luyện thế nào ra được.

- Thế nào, giờ mày muốn làm lính rồi à?

Lông mày Vương Cường nhíu lại, nhìn Gia Vệ cười nói:

- Chúng ta cùng đi đi, chịu huấn luyện hai năm trong bộ đội, trở về là có thể quật ngã cha tao rồi.

- Không dễ vậy đâu.

Gia Vệ lắc đầu, cười nói:

- Tao còn phải đi đại học Tân Hải chứ, chuyện tham gia quân ngũ giao cả cho mày đi. Mặc kệ cha tao cùng cha mày trước đây tham gia quân ngũ thế nào, hiện tại bọn họ đều đã qua nửa đời người rồi, chúng ta cũng không thể để bọn họ mất mặt.

- Đó là tất nhiên, thế nào, tao tham gia quân ngũ rồi có thể sẽ làm sĩ quan trở về, đến lúc đó để cho lão đầu nhà tao phải cúi chào.

Vương Cường lặng lẽ cười cười.

Nghe Gia Vệ nói như vậy, Vương Cường vừa muốn tìm hiểu sự tình cũng cứ vậy bỏ qua, mặc kệ cha mình cùng cha Gia Vệ trước đây làm bộ đội đặc chủng thế nào, giờ có thực lực thế nào, nhưng hiện tại thứ có thể khiến cho bọn họ thỏa mãn, chính là nhìn con mình có tiền đồ.

- Nhưng tao vẫn không tin thực lực cha mày yếu hơn cha tao.

Vương Cường nói.

Gia Vệ lắc đầu không nói gì, có điều thấy di động trên đầu giường, trên mặt Gia Vệ lại hiện ra vẻ tươi cười nghiền ngẫm.

Gia Vệ cầm di động trong tay, hỏi Vương Cường:

- Thành thật khai báo đi, bây giờ mày đang tán mấy em thế?

- Sao lại hỏi việc này?

Vương Cường ngẩn ra, sau đó lắc đầu nói:

- Hiện tại sắp đến kì thi đại học rồi, tao cũng không dám lơ là, làm sao còn tinh lực đi tán gái nữa, một người cũng không có.

- Thật không?

Gia Vệ nhướng nhướng lông mày với Vương Cường, cầm di động lắc lắc trước mặt Vương Cường.

Vương Cường lại sửng sốt, hỏi lại:

- Lẽ nào có người gọi điện cho tao?

Nhưng chỉ sau một lát, Vương Cường lại điệu đà hất hất mái tóc không hề dài kia lên nói:

- Xem đi, bản thiếu gia mị lực vô cùng a, thậm chí có người chủ động tìm tới tận cửa.

Thấy Vương Cường như vậy, Gia Vệ lại bất ngờ sững sốt.

- Thật sự không có ai?

Gia Vệ lại hỏi.

- Còn muốn tao nói mấy lần nữa? Tao hiện tại thật không có một người bạn gái nào, lừa mày thì được gì chứ?

Vương Cường cười khổ nói, đây là do hắn nhìn thấy Gia Vệ vẫn trấn định tự nhiên cầm di động lắc lắc trước mặt hắn.

- Vậy thì lạ nha, tối qua có một dãy số lạ gửi tới một tin nhắn, nói mày là người tốt, tao còn tưởng bạn gái mày muốn chia tay với mày chứ.

Gia Vệ cầm di động lẩm bẩm nói, lập tức mở khóa bàn phím, muốn tìm cái tin nhắn kia đưa Vương Cường xem.

Nhưng mà mới vừa mở khóa bàn phím, màn hình lại sáng lên, hình báo tin nhắn lại nhấp nháy trên màn hình, có một tin nhắn chưa đọc.

Gia Vệ ấn mở tin nhắn, chỉ thấy viết ngắn ngủn:

- Cậu là người tốt, nhưng chúng ta lại là người dưng!

Tuy chỉ có mấy ký tự ít ỏi, nhưng khiến cho Gia Vệ cảm giác được một chút quen thuộc, giống như người gửi tin nhắn này Gia Vệ có quen biết.

- Thế nào?

Thấy chân mày Gia Vệ nhăn lại, Vương Cường khó hiểu hỏi, đồng thời tiến lên nhìn màn hình điện thoại.

- Cái dãy số này, chắc chắn không phải là tìm tao, hẳn là tìm mày, xem lời này, bjn mày hẳn là có biết nhau a.

Xem tin nhắn, Vương Cường liền phân tích nói.

- Tao cũng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nghĩ mãi không ra là ai.

Gia Vệ nói, hắn cũng không phải thấy số điện thoại này quen thuộc, mà là có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ với tin nhắn này.

- Khỏi phải nghĩ nữa, nhất định là có nữ sinh nào đó thầm ái mộ mày rồi.

Vương Cường vỗ vai Gia Vệ một cái nói.

- Đúng cmnr?

Gia Vệ cười nói.

Hôm nay là chủ nhật, ngày mai sẽ bắt đầu kỳ thi thử đầu tiên trong ba lần thi thử trước kỳ thi tốt nghiệp, tuy Gia Vệ có lòng tin mười phần, nhưng cũng không thể biểu hiện quá mức khiến cha mẹ lo lắng, cho nên cùng với Vương Cường ở nhà bắt đầu học.

Gia Vệ cùng Vương Cường nỗ lực học tập, Trương Dung nhìn thấy tự nhiên cũng vui vẻ, trên mặt lúc nào cũng có vẻ tươi cười chăm sóc bọn họ, làm việc nhà cũng không dám có tiếng động, sợ quấy nhiễu bọn họ học tập.

Nhưng mà, khoảng hai giờ, Trương Dung mặt đầy nước mắt mở cửa phòng Gia Vệ.

Nhìn thấy nước mắt giàn giụa trên mặt mẹ, Gia Vệ lập tức đứng lên đỡ mẹ, hỏi:

- Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?

- Đúng vậy a, mẹ nuôi, có chuyện gì? Người đừng khóc a.

Vương Cường lo lắng nói.

- Cha con, cha con bị đánh, bây giờ đang ở trong bệnh viện.

Trương Dung vừa khóc vừa nói, lúc nãy trong nhà có điện thoại, là bệnh viện gọi tới, sau khi biết Gia Hồng Ngạo bị đánh nằm viện, đầu óc Trương Dung trống rỗng không biết nên làm gì, lúc này mới vào phòng Gia Vệ.

- Cái gì?

Gia Vệ đầu tiên cả kinh, sau đó sắc mặt tức giận, lập tức hướng Vương Cường mặt cũng đồng dạng tức giận nói:

- Xuống dưới đón xe, chúng ta tới bệnh viện.

Vương Cường gật đầu, trực tiếp chạy xuống.

Còn lại Gia Vệ dìu Trương Dung nói:

- Mẹ, chúng ta trước tiên mang theo tiền đến bệnh viện gặp cha rồi hãy nói.

- Ư.

Trương Dung gật đầu, vội vã đi lấy tiền để dành trong nhà, cùng Gia Vệ ra cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.