Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 39: Bạn Gái Của Ta



- Tôn Diệu Kiệt bọn họ đang ở chỗ này.

Tiền Nhạc Nhạc mở miệng nói, nhìn về quán bar “Ánh Sáng Thế Kỷ” phía trước rồi lại nhìn về phía Gia Vệ, nói:

- Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, chuyện này nếu như để tôi thay cậu giải quyết, các cậu có thể lấy được hai mươi vạn đồng tiền bồi thường, công việc của cha cậu cũng có thể tiếp tục duy trì như cũ.

Gia Vệ cũng không có để ý tới Tiền Nhạc Nhạc, trực tiếp bước nhanh chân, hướng về bên trong quán bar đi tới.

Lúc này, trong lòng Gia Vệ đối với Tiền Nhạc Nhạc có một loại cảm giác chán ghét, bởi vì hắn cảm thấy, Tiền Nhạc Nhạc chính là muốn giúp Tôn Diệu Kiệt bọn họ thoát khỏi chuyện này, mà không phải đang giúp hắn.

Tiền Nhạc Nhạc thấy Gia Vệ không để ý tới mình, trên mặt cũng không có xuất hiện biểu tình gì, đi theo sau.

Nhưng mà, Gia Vệ vừa mới tới cửa quán bar 'Ánh Sáng Thế Kỷ”, liền bị hai tên bảo vệ thân hình cao lớn vạm vỡ cản lại.

Hai tên bảo vệ kia chiều cao chắc chắn phải trên 1m8, toàn thân cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, quần áo đều là âu phục đen, mang theo kính râm, trông không khác gì dân xã hội đen.

Gia Vệ có thể nhìn ra, hai người kia nhất định đã từng tập võ, đối với những quán bar sang trọng như thế này tuyệt đối không cho phép xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, bằng không rất có thể sẽ đắc tội với những người mà bọn họ không muốn đắc tội.

- Vào quán bar này ít nhất phải chi tiêu năm vạn đồng.

Trong hai tên bảo vệ có một tên lạnh lùng nói, một câu này là muốn nhắc nhở Gia Vệ, đây không phải là chỗ để hắn đến vui chơi.

Không cần nhìn người, chỉ cần nhìn bộ quần áo Gia Vệ đang mặc trên người cũng biết, tuy rằng đều là quần áo chính quy nhưng y phục toàn thân cũng chỉ tầm năm sáu trăm đồng mà thôi, mà khách hàng tiến vào quán bar này y phục người nào mà không phải có giá trị mấy vạn thậm chí hơn mười vạn đồng?

Gia Vệ nhướng mày, chi tiêu ít nhất năm vạn đồng, hắn thật sự chi không nổi.

- Hắn là bạn của ta.

Đúng lúc này Tiền Nhạc Nhạc tiến tới, lạnh lùng nói một câu như vậy.

Hai người bảo vệ canh cửa kia cũng không có nói cái gì nữa, trực tiếp tránh đường giúp Gia Vệ mở cửa.

Gia Vệ mắt nhìn Tiền Nhạc Nhạc, không nói gì liền hướng về bên trong đi đến.

Chẳng qua bây giờ Gia Vệ đã hiểu được câu nói kia: tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì không thể giải quyết được chuyện gì.

Trong lòng thầm than một tiếng, Gia Vệ liền muốn nhanh một chút lấy lại số tiền ba mươi vạn đồng đã đầu tư vào Vương triều tập đoàn kia, phải đợi thời gian một năm mới có thể lấy về được, đồng thời số tiền đó cũng không là của một mình hắn.

- Về sau, nhất định phải nghĩ biện pháp để kiếm được thật nhiều tiền.

Gia Vệ nói nhỏ, cước bộ không có dừng lại mà tiếp tục hướng vào bên trong.

Bên ngoài mặc dù đã xế chiều nhưng ánh sáng mặt trời vẫn như cũ sáng long lanh, mà bên trong quán rượu lại không khác gì ban đêm, một bầu không khí vô cùng đen tối, các âm thanh nhạc vang lên hết cỡ, khiến người ta chỉ có thể thấp thoáng nghe thấy bên trong có tiếng nam nữ thét chói tai.

Nguyên một đám ở bên ngoài ăn mặc tinh tế, người nào cũng mang bộ dạng con nhà giàu hoặc ông chủ, nhưng khi vào chỗ này hoàn toàn vứt đi cái vẻ giả tạo đó, lộ ra dục vọng từ tận đáy lòng, uống rượu chơi bời chính là mục đích bọn hắn tới đây.

Đương nhiên, ở đây cũng có được một số người mang trên mặt bộ dáng tươi cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy tiền tài và phụ nữ.

Các cô gái ở đây hoặc là ăn mặc cực kì bảo thủ, hoặc là ăn mặc rất cởi mở, thậm chí có mấy người chỉ mặc mỗi nội y, như này là dựa theo khẩu vị của khách nhân mỗi người có một khác biệt riêng, đây cũng là nghề nghiệp của các nàng, mượn nơi này để kiếm tiền.

Gia Vệ tuy rằng không phải lần đầu tiên đến quán bar, nhưng với dạng quán bar như thế này vẫn còn là lần đầu.

Thanh âm nhạc cụ vang lên đinh tai nhức óc, trong không khí tuy rằng tràn ngập một loại mùi hương, nhưng cẩn thận mà ngửi, vẫn có thể nhận ra bên trong có một chút khí tức khác thường, khiến cho Gia Vệ phải hoài nghi ở trong bầu không khí đen tối này có hay không có người đang vận động cái trò nguyên thủy gì đó.

- Ở bên kia.

Đang lúc Gia Vệ không biết đi hướng nào để tìm Tôn Diệu Kiệt, thì thanh âm Tiền Nhạc Nhạc từ phía sau Gia Vệ vang lên.

Nhưng mà nghe được thanh âm của Tiền Nhạc Nhạc, Gia Vệ lại ngẩn ra.

Bất đồng, hoàn toàn bất đồng, có khác biệt quá lớn.

Nếu như nói cái quán bar mê loạn này là cuộc sống của con người mà nói, thanh âm của Tiền Nhạc Nhạc, giống như là thanh âm của tiên nữ không nhiễm chút khói bụi của trần gian vậy, cùng bầu không khí chỗ này có chênh lệch quá lớn, có thể nói, một điểm tương đồng cũng không có.

Điều này làm cho Gia Vệ không khỏi có chút kinh ngạc, Tiền Nhạc Nhạc là con gái nhà giàu, hẳn phải hòa nhập với cái loại địa phương này từ lâu mới đúng, tại sao lại có thể có khác biệt lớn đến như vậy?

Cũng không có chuyên tâm nghiên cứu về vấn đề này nhiều, Gia Vệ nhìn theo phương hướng Tiền Nhạc Nhạc chỉ, chỉ thấy chỗ đó trên ghế salon có mấy người thanh niên nam nữ đang ngồi, Gia Vệ liền nhấc chân hướng sang chỗ đó.

Không lâu sau, Gia Vệ cùng Tiền Nhạc Nhạc người trước người sau đi tới trước bàn rượu, mấy tên ngồi ở trên ghế sa lon đang vui sướng uống rượu, đồng thời năm thằng con trai trong số đó, một tay cầm chén rượu, tay kia cũng không có nhàn rỗi.

Dõi mắt nhìn tiếp, trên ghế sa lon còn có mười hai cô gái tuổi còn trẻ, có hai người ngồi ở một bên uống rượu, còn mười người khác lại là vây quanh năm người thanh niên kia, điên cuồng dùng những bộ vị mẫn cảm trên thân thể của mình cọ xát lên trên người năm người thanh niên đó.

- Ai là Tôn Diệu Kiệt?

Gia Vệ không có động thủ, hắn ngồi xuống đối diện với bọn họ, nhìn qua chén rượu đặt trước mặt, vốn là muốn cầm chén rượu lên rồi mở miệng uống cạn, như vậy thoạt nhìn tương đối có khí thế, thế nhưng Gia Vệ biết rõ tửu lượng của mình, cuối cùng vẫn không có cầm lên uống hết.

Thanh âm Gia Vệ lại không lớn, ở bên trong quán rượu cho dù là cách nhau 2~3m cũng không nghe được, cho nên năm người thanh niên kia căn bản là không nghe thấy gì, tiếp tục vui đùa cùng mấy cô gái đang vây quanh người.

"Choang..."

Lông mày Gia Vệ ngưng tụ lại, vươn cánh tay phải ra cầm lấy một chai rượu, giơ cánh tay lên cao rồi cứ như vậy buông chai rượu ra.

Trong chai còn đầy rượu, rơi xuống mặt thủy tinh trên bàn rượu, vang lên âm thanh rất lớn.

Trong số mười cô gái kia lại có mấy người hét ầm lêm, rất có kinh nghiệm hướng về gầm bàn cúi xuống trốn tránh, rất rõ ràng các nàng trước đây đều đã gặp phải chuyện như vậy, chỉ có điều chuyện bây giờ, lại không giống như tưởng tượng của các nàng.

Thấy người ngồi đối diện là một thanh niên có vóc người gầy yếu, đặc biệt khi thấy Gia Vệ mặc trên người bộ quần áo siêu rẻ tiền, mấy đứa con gái kia liền chán ghét liếc nhìn Gia Vệ, tiếp tục rúc vào người năm tên thanh niên kia.

Mà lúc này, năm người thanh niên kia cũng đã hướng về phía Gia Vệ nhìn lại.

Chẳng qua, ánh mắt của năm tên thanh niên đó rất nhanh liền tập trung vào trên người của Tiền Nhạc Nhạc đang đứng ở phía sau lưng Gia Vệ.

- Chị dâu tới nơi này làm gì? Để cho anh tôi biết cô tới nơi này, hắn sẽ mất hứng đó.

Trong năm tên thanh niên đó, có một tên ngồi ở chính giữa lông mày nhíu lại nói.

Hắn thoạt nhìn so với Gia Vệ lớn hơn hai ba tuổi, tuổi tầm từ hai mốt đến hai hai, cao hơn Gia Vệ một chút, vóc người gầy gò như nhau, nhưng lại là cái loại nam tử đẹp trai, khuôn mặt giống như là bôi phấn vậy, chỉ bất quá trong hai con mắt lại tràn đầy tơ máu, rất rõ ràng là do chơi bời quá độ mà ra.

- Tôi không phải chị dâu của cậu.

Tiền Nhạc Nhạc lạnh lùng nói, lập tức liếc nhìn qua Gia Vệ, sau đó tiếp tục nhìn người thanh niên kia nói:

- Tôn Diệu Kiệt, sáng hôm nay cậu tại trung tâm giải trí đã làm ra chuyện gì?

Nghe được Tiền Nhạc Nhạc gọi người thanh niên kia là Tôn Diệu Kiệt, Gia Vệ hai mắt nhất thời nheo lại, thẳng tắp nhìn về phía người thanh niên kia.

- Tôi làm cái gì, cô quản được sao?

Tôn Diệu Kiệt trào phúng cười nói:

- Đừng cho rằng anh tôi coi trọng cô là cô có thể can thiệp vào chuyện của tôi. Cô giờ đã không còn là người quan trọng của Tôn Gia nữa, Tôn gia nhà tôi cũng thế, anh tôi chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa một chút với cô mà thôi, đừng có coi trọng bản thân mình quá.

- Đây không phải chị gái của Thiếu Suất sao? Nghe nói Diệu Huy ca đã dùng ba nghìn vạn đem nàng mua về nhà, là thật hay giả vậy?

Một thằng con trai ngồi bên cạnh cười nói.

- Cái đấy còn có thể là giả sao? Ba nghìn vạn, thực sự là không rẻ a.

Một thằng con trai khác cười to nói.

Tôn Diệu Kiệt cười trào phúng, hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn về phía Gia Vệ, chỉ chú ý hai tay sờ tới sờ lui trên người cô gái mặt đầy phấn son bên cạnh.

- Có ba nghìn vạn thôi sao?

Trong hai người con gái với vẻ mặt cao ngạo đang ngồi uống rượu nãy giờ có một người lên tiếng, liếc mắt nhìn Tiền Nhạc Nhạc, cười lạnh một tiếng, nói:

- Các ngươi cho dù có đưa ta ba trăm triệu, lão nương cũng sẽ không lên giường với các ngươi dù chỉ một lần, huống chi là mua lão nương.

- Ha ha... , em là hòn ngọc quý trên tay cha ta, đừng nói là ba trăm triệu, cha chính là đem ta bán đi, cũng sẽ không bán em đâu.

Một thằng con trai ngồi cạnh Tôn Diệu Kiệt cười nói.

Người con gái đó trừng mắt với năm người Tôn Diệu Kiệt, sau đó lại nhìn về phía Tiền Nhạc Nhạc, trên mặt tràn đầy thần sắc xem thường.

Nhìn loại tình huống này, vùng xung quanh lông mày Gia Vệ nhăn lại thật chặt, nghe bọn hắn nói ra những lời đó, xem ra tình cảnh của Tiền Nhạc Nhạc cũng không được tốt lắm.

Tuy rằng Tiền Nhạc Nhạc là con gái nhà giàu, nhưng lại là một người con gái nhà giàu không được chào đón, không những không được con cháu của các nhà giàu khác chào đón, mà ngay cả người trong nhà cũng không chào đón.

Nhưng mà, Gia Vệ cũng đã biết được một cái tin tức có ích, đó chính là Tiền Nhạc Nhạc đã trở thành chị dâu của Tôn Diệu Kiệt.

Gia Vệ cũng không có đi nhìn biểu tình trên mặt Tiền Nhạc Nhạc là cái dạng gì, hắn lập tức duỗi cánh tay ra, nắm lấy cánh tay của Tiền Nhạc Nhạc thật chặt, dùng sức kéo một phát, muốn đem ánh mắt bọn Tôn Diệu Kiệt thu hút lên trên người mình.

Mà Tiền Nhạc Nhạc thì lại khẽ nhếch cái miệng nhỏ lên, thiếu chút nữa đã kinh hô thành tiếng.

Nàng thật không ngờ, Gia Vệ lại có thể làm như vậy, bị Gia Vệ kéo một phát, Tiền Nhạc Nhạc căn bản đứng không vững, chỉ có thể đổ vào người Gia Vệ.

Mà lúc này, tay kia của Gia Vệ cũng không có nhàn rỗi, trực tiếp đỡ lấy Tiền Nhạc Nhạc, ôm chiếc eo thon của Tiền Nhạc Nhạc.

Chỉ giây lát sau, Tiền Nhạc Nhạc đã ngồi yên ở trên đùi Gia Vệ, thân thể ngửa ra sau, cứ như vậy mà bị Gia Vệ ôm.

- Bọn mày đang nói về bạn gái của ta sao?

Mặt Gia Vệ lộ vẻ cười nhạt, hai mắt nhìn về phía Tôn Diệu Kiệt, lạnh lùng nói.

Tiền Nhạc Nhạc cũng không có giãy dụa, mà là hai mắt trợn to nhìn về phía Gia Vệ, muốn từ trong mắt Gia Vệ nhìn ra thứ gì đó, nhưng nàng cái gì cũng không có nhìn ra, cặp mắt kia, phảng phất giống như bí mật của chính bản thân mình vậy.

Chỉ có điều, khóe miệng Gia Vệ hơi nhếch lên, tim cũng không có đập nhanh, khiến Tiền Nhạc Nhạc trong lúc nhất thời sửng sốt.

Đứng bên cạnh bàn lúc này là mười mấy đại hán thân hình cường tráng, trang phục của bọn họ cùng trang phục của hai người bảo vệ canh cửa không sai biệt lắm, rất rõ ràng bọn họ là vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt.

Mà mười mấy tên vệ sĩ này, thực lực của mỗi một người cũng không kém hơn so với hai tên bảo vệ canh cửa kia, đồng thời bọn hắn cũng đã chú ý tới Gia Vệ, nhưng lúc này Gia Vệ một điểm sợ hãi cũng không có, bộ dạng tự tin mười phần, giống như vương giả ngồi trên đỉnh núi nhìn xuống con mồi của mình vậy.

Trong lúc nhất thời, Tiền Nhạc Nhạc giống như cảm giác được, ở bên trong cái thân thể gày gò của Gia Vệ kia, tồn tại một cỗ lực lượng cuồn cuộn đang chảy mạnh, cho dù là ngọn núi cao tít tận trời xanh, cũng không thể ngăn cản nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.