Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 46: Đánh Một Trận



Gặp một tên thiếu ta bá đạo như vậy, tất cả mọi người chỉ có thể lùi về phía sau một bước. Bọn họ không muốn trêu chọc những tên quân binh vô pháp vô thiên như thế này.

Chỉ có Lương đội trưởng là hơi nhíu mày lại, dù hắn trước đây đã từng đi lính, cũng chưa từng thấy qua binh sĩ nào bá đạo như người thiếu tá này, thật có thể dùng từ vô pháp vô thiên để hình dung, không chỉ dùng súng thật đạn thật bao vây một cục cảnh sát, lại còn đem một viên cảnh sát cao cấp đánh ngã lăn ra đất, căn bản đều là việc không hợp quy củ.

- Cho các ngươi mười phút, đem Gia Vệ giao ra đây cho lão tử, bằng không lão tử tông thẳng xe thiết giáp vào tìm người.

Thiếu ta lùi về phía sau vài bước, trèo lên xe thiết giáp, bá đạo nói.

Bón viên cảnh sát kia rốt cuộc cũng im lặng không dám hé răng, bọn họ có một cảm giác kiểu ‘Tú tài gặp phải quan binh, có lý mà nói không được’.

Lương đội trưởng há hốc mồm, nhưng cũng không nói được cái gì, sự tình vốn chính là bốn viên cảnh sát kia làm việc vô lý, muốn đem Gia Vệ hãm hại mà thôi, còn hắn lại căn bản là không có khả năng rửa tội cho Gia Vệ.

Đừng quên, phía sau bốn viên cảnh sát này còn có một ủy viên thị ủy.

Lương đội trưởng cũng không phải là một người không biết tiến thoái, cũng không phải là một kẻ hành sự cứng nhắc, cho nên lúc này hắn cũng không có nói thêm câu nào.

Mà cục trưởng phân cục này thì lại sợ sệt đứng phía sau bốn viên cảnh sát cao cấp kia.

Bốn viên cảnh sát không nói gì, Lương đội trưởng cũng không mở miệng, ở chỗ này có thể lên tiếng làm chủ chỉ còn lại mình hắn.

Nhưng hắn là cục trưởng của phân cục, nếu như xảy ra chuyện gì, thì hắn phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

- Còn năm phút.

Chỉ chốc lát sau, cái tên thiếu tá kia liền lên tiếng nhắc nhở, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt như trước.

Tên cục trưởng kia sau khi nghe được lời hắn nói, toàn thân bỗng nhiên run lên, nhìn chiếc xe thiết giáp khổng lồ, nếu như cái khối sắt đó mãnh liệt lao vào cục cảnh sát, cục cảnh sát không biết sẽ bị hủy thành cái dạng gì nữa đây?

- Đợi một chút, chờ chờ….

Vị cục trưởng cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, vội vã chui ra từ trong đám người, đi ra tới trước vị thiếu ta tầm 4-5m nói:

- Vị đồng chí này, chúng ta đều là người thi hành pháp luật, nếu như đem người giao cho anh, tôi phải nói với nhân dân thế nào đây.

Thiếu tá liếc mắt nhìn cục trưởng, hừ lạnh hai tiếng, cũng không nói chuyện, chỉ thản nhiên nói:

- Còn ba phút.

Thân thể của tên cục trưởng run lên, nhất là sau khi ba chiếc xe thiết giáp đã bắt đầu nổ máy, mồ hôi lạnh của cục trưởng trực tiếp chảy từ trên đầu rơi xuống đất như mưa.

- Thả người, thả người…

Tên cục trưởng vội vàng nói với những cảnh sát phía sau, thấy những vị cảnh sát kia vẫn còn ngẩn người, liền tức giận lớn tiếng quát:

- Nhanh lên một chút, thả người.

Lúc này mới có người nhanh chóng gật đầu, chạy vội vào bên trong phân cục, không dám có chút chần chờ nào.

Sắc mặt bốn viên cảnh sát cao cấp lúc này lúc xanh lúc trắng, bốn người bọn họ đều đang bị thương, lúc này rất rõ là không thể rời khỏi đây, đồng thời viên cảnh sát bị vỡ đầu kia con bị tên thiếu tá đạp hai cái, đúng là mất cả chì lẫn chài rồi.

Bất quá trên mặt bọn họ vẫn là biểu tình không phục, bọn họ còn có hậu trường, đến phân cục không chỉ có bốn người bọn hắn, còn có hai cảnh sát trẻ nữa, lúc này không biết hai tên cảnh sát trả kia đang làm cái gì mà không ra mặt.

Chỉ chốc lát sau, Gia Vệ với vẻ mặt nghi hoặc được đưa tới, hắn theo lời của viên cảnh sát thả hắn ra biết được bên ngoài có quân đội đòi thả mình ra, thế nhưng hắn vô cùng khó hiểu là quân đội vì sao phải tới cứu hắn?

Những viên cảnh sát trước cửa tránh ra để lại một con đường cho Gia Vệ. Gia Vệ cứ như vậy chậm rãi đi tới, đầu tiên là nhìn Lương đội trưởng, sau đó lại nhìn về phía vị thiếu tá có vóc người so với Vương Quý Dân còn to cao hơn một chút kia.

Hắn không nhận ra người này, thậm chí hắn không nhận ra bất cứ một binh lính nào ở đây. Hắn chỉ biết mấy người quân nhân xuất ngũ là cha hắn Gia Hồng Ngạo, cha của Vương Cường là Vương Quý Dân cùng với Lương đội trưởng mà thôi.

Về phần những quân binh khác hắn thật là một người cũng không biết.

- Chú Lương, chuyện gì đang xảy ra?

Gia Vệ quay mặt nhìn về phía Lương đội trưởng, lên tiếng hỏi.

Không đợi Lương đội trưởng trả lời, vị thiếu tá kia đã lên tiếng.

Chỉ thấy hắn bĩu môi, mặt nhăn như khỉ, cuối cùng cũng thở dài một hơi, quay về phía Lương đội trưởng hỏi:

- Hắn là Gia Vệ?

Vị thiếu tá hỏi câu này, không chỉ Lương đội trưởng cùng Gia Vệ sửng sốt, toàn bộ sở cảnh sát đều sửng sốt, bọn họ nghĩ đến cái khả năng đầu tiên đó chính là cái người thiếu tá kia tìm nhầm người.

Trên mặt bốn viên cảnh sát cao cấp liền lộ ra nụ cười nhạt, nếu như là tên thiếu tá kia nhận lầm người, bọn họ liền có thể chiếm lấy ưu thế. Thứ nhất, bọn họ có thể dựa theo người sau lưng họ trừng phạt Gia Vệ, thứ hai bọn họ cũng có thể khiến cho cái tên thiếu tá vô pháp vô thiên này trả một cái giá vô cùng lớn.

Sắc mặt Lương đội trưởng cũng biến đổi, nếu như vị thiếu tá này tìm nhầm người, vậy sự tình của Gia Vệ sẽ rất phiền phức, nhất là còn cộng thêm với cả vụ việc của vị thiếu tá này nữa.

Nhưng mà, Lương đội trưởng vẫn gật đầu nói:

- Không sai, cậu ấy chính là Gia Vệ.

- Chúng ta có quen biết sao?

Gia Vệ nhíu mày, quay lại hỏi vị thiếu tá kia.

- Ngươi không biết lão tử.

Tên thiếu tá bĩu môi, lắc đầu nói:

- Mong chờ mãi, hóa ra chỉ là một tên gầy tong teo, còn lùn tịt, giống hệt như đàn bà.

- Gầy tong teo nhưng cũng có thể cho ông một trận.

Gia Vệ nhướng mày, lạnh lùng nói một câu.

Hắn đến giờ còn chưa có hiểu rõ rốt cuộc đang có chuyện gì diễn ra ở đây. Nhưng dưới tình huống như vậy, cũng không thể tỏ ra yếu thế được, nhất là đang ở trước mặt mấy tên cảnh sát làm việc tư trái pháp luật này.

- Cho ta một trận?

Thiếu tá không có nói mình rốt cuộc là mình có tìm nhầm người hay không, chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Nếu như tên nhãi ranh ngươi có thể đánh ngã ta, thì mặc kệ hôm nay mày phạm vào chuyện gì, ta đều có thể bảo vệ nhãi ranh ngươi yên ổn vô sự, đồng thời, ta chỉ cần dùng một tay, hai chân và tay còn lại ta chấp nhãi ranh ngươi, chỉ dùng tay trái.

Nghe thiếu tá nói như thế, Lương đội trưởng trên mặt buông lỏng, bốn viên cảnh sát kia cùng với tên cục trưởng thì sắc mặt đều biến đổi liên tục.

Nhưng vì bọn hắn không có lên tiếng, bởi vì bọn họ biết, chính mình chỉ cần mở miệng, chào đón mình chính là cái chân to tướng của tên thiếu tá kia.

- Lời ông nói có thể tin được sao?

Lông mày Gia Vệ nhíu lại, đang lo thế nào để thoát khỏi rắc rối với mấy tên cảnh sát làm việc tư trái pháp luật hỗn đản này.

- Con bà nó, thấy đây là cái gì chưa?

Thiếu tá không có trực tiếp trả lời, trực tiếp rút khẩu súng lục bên hông ra, lại chỉ thêm cả khẩu pháo phía sau xe thiết giáp.

Trên mặt Gia Vệ lộ ra vẻ tươi cười, hắn hiểu được ý tứ của tên thiếu tá này, đó là trong tay hắn có súng, cho nên hắn nói là giữ lời.

Chỉ có điều, hắn rốt cuộc có thực sự giữ lời hay không, Gia Vệ tới giờ vẫn nghĩ rằng nắm đấm ai mạnh mới là đạo lý.

Mặc dù là hắn nói vô cùng chắc chắn, cũng có thể giảu thoát mình ra khỏi chỗ này, dù sao mấy tên cảnh sát cao cấp kia cùng với tên cục trưởng cũng chỉ dám đứng một bên, ngay cả cái rắm cũng không dám đánh.

- Tốt, ông chỉ được dùng tay trái, mà tôi có thể dùng cả tứ chi, tôi đánh bại ông, thì ông cứu tôi ra, nếu như tôi thua, vậy thì điều kiện của ông là gì?

Gia Vệ nhíu mày, hỏi tên thiếu tá với giọng điệu mười phần tin tưởng.

Hắn xác thực có lòng tin, không muốn lát nữa thua, không phải chỉ là một tên thiếu tá sao. Gần đây hắn hiểu được rất nhiều chuyện, biết được quân nhân trong bộ đồi cũng không phải là ai cũng cường đại như Vương Quý Dân. Thậm chí sự mạnh mẽ của Vương Quý Dân đã vượt qua năng lực của quân nhân nên có. Cho nên hắn đã quy năng lực của Vương Quý Dân về một loại kỹ xảo nào đó giống với mình.

Mà Gia Vệ có thể đơn giản đối phó với bốn viên cảnh sát cao cấp, đối phó với người thiếu tá chỉ hơn ba mươi tuổi trước mặt này thi cũng không cảm thấy có áp lực gì.

- Điều kiện gì?

Thiếu tá hơi nhíu mày, như là đang tự định giá.

Mà thấy tên thiếu tá đang nghĩ đến giá trị của Gia Vệ, bốn viên cảnh sát cao cấp cùng tên cục trưởng liền khẩn trương hơn hẳn. Bọn họ muốn chính là tên thiếu tá sẽ mặc kệ không hỏi đến sự tình của Gia Vệ nữa, đó chính là kết quả tốt nhất.

Chỉ có điều cái tên thiếu ta kia làm sao có thể để cho bọn họ được như ý nguyện, chỉ nghe hắn lặng lẽ cười nói:

- Nếu như ngươi thua, hãy theo lão tử trở về, lão tử huấn luyện ngươi một tháng, ta tin sẽ đem cái tên gầy đét như ngươi rèn thành thân thể của một người đàn ông chân chính.

Tên thiếu tá mở miệng là một tiếng lão tử, Gia Vệ nghe nhưng không có cảm giác khó chịu, trái lại có loại cảm giác thân thiết.

Đây là quân nhân, tuy rằng miệng đầy lời thô tục, nhưng không giống như bốn viên cảnh sát kia, một lũ cáo già, trong lòng chẳng giống vẻ ngoài gì cả.

Quân nhân nói một chính là một, nói hai chính là hai, nên cười thì cười, nên khóc sẽ khóc, không ẩn dấu cái gì, đây là phong thái của quân nhân, là tính cách của binh lính.

Cha của Gia Vệ là Gia Hồng Ngạo là binh lính xuất ngũ, hắn và Vương Cường từ nhỏ đã cùng được Gia Hồng Ngạo và Vương Quý Dân huấn luyện mà lớn lên. Tuy rằng Gia Hồng Ngạo hầu như không có nói quá mức thô tục, thế nhưng Vương Quý Dân cũng không ít lần mắng qua như vậy.

Không chỉ là đối với Vương Cường, dù là đối với Gia Vệ, Vương Quý Dân cũng đã từng mở miệng dùng tiếng lão tử mắng Gia Vệ.

Lương đội trưởng nghe lời tên thiếu tá nói, trên mặt tự nhiên là lộ ra một nụ cười. Mang Gia Vệ vào trong quân đội, thì so với địa phương nào cũng an toàn hơn rất nhiều.

Mà cái bốn viên cảnh sát kia cùng tên cục trưởng, còn lại là tất cả mọi người xung quanh đều nhăn mày lại, vẻ mặt sầu khổ.

Nếu như cái tên thiếu tá này thật sự đưa Gia Vệ vào trong quân ngũ, thì cho dù là người đứng sau lưng bọn họ, muốn vào trong quân đội đòi người cũng gần như là không có khả năng.

Tuy rằng so về quân hàm, người phía sau bọn họ so với những sĩ quan cao cấp trong quân đội thì còn cao cấp hơn nhiều. Cái tên thiếu tá thiếu tá này trước mặt cô ta thì chỉ là cặn bã, thế nhưng mặc dù là cặn bã, nhưng ở trong bộ đội cũng là một tên có số má.

- Còn chờ cái gì nữa, ra tay đi, ta đã không chờ được nữa rồi, muốn cho ngươi một trận rồi.

Gia Vệ lặng lẽ cười, hai chân có chút không yên nữa mà lên tiếng.

Thiếu tá nghe vậy liền ngẩn ra. Gia Vệ vóc người gầy teo, nhưng khí thế lại không yếu, hầu như mỗi ngày đều phải đánh mấy trận, hắn có thể nhìn ra được, khí thế của Gia Vệ tuyệt đối không phải là để trang trí.

- Có ý tứ, bà nội nó, lão tử thật là không tin, một thân cơ thể này của lão tử, có thể bị cái tên gầy teo như ngươi bắt nạt.

Tên thiếu tá cũng lặng lẽ cười, đem khẩu súng lục ném cho một tên cảnh vệ viên phía sau, sắn tay áo đi về phía Gia Vệ.

Có điều, khi còn cách Gia Vệ ba mét, tên thiếu tá liền dừng lại, cũng không có nói gì, hai chân đứng vững, tay phải đưa ra sau lưng, chỉ vươn một cánh tay trái ra.

- Cẩn thận.

Gia Vệ tự nhiên là có thể nhìn ra, tên thiếu tá là muốn để Gia Vệ tấn công, bất quá Gia Vệ thật không ngờ tên thiếu tá nói chấp hắn 2 chân 1 tay dĩ nhiên là lại thật sự đứng yên 2 chân không thèm di chuyển.

Điều này làm cho lòng tin của Gia Vệ cũng tăng lên nhiều, tự nhiên trong lòng cũng thêm bội phục cái tên thiếu tá này. Dù sao hiện tại ở thời đại này, mười người thì có đến chín là muốn chiếm được nhiều phần tiện nghi hơn, mặc dù đều là dưới điều kiện tốt nhất thì cũng là như thế này.

Cũng không do dự nữa, dưới sự khẩn trương chú ý của tất cả mọi người, Gia Vệ liền bắt đầu tấn công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.