Chạy như bay có khẩu quyết không dài, nhưng lại khá tinh diệu.
Giai đoạn nhập vi sẽ đá ra được 3 kiểu, giai đoạn tinh thông sẽ đá ra được 6 kiểu, đến đại thành thì được 20 kiểu, hoàn mỹ thì là 24 kiểu.
Đây là một bài đi dần từ nông đến sâu.
Ngoài ra thì nó còn có tác dụng tăng tốc, ít nhất có thể tăng thêm một nửa.
Đây là một kỹ thuật chiến đấu cực kỳ không tầm thường với bất kỳ võ sĩ nào.
Từ sau khi có được tướng kỹ này, Ngải Phi Lợi mới có thể tung hoành khắp giang hồ và thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Ngải Phi Lợi đã bị què một chân, rất khó thi triển được đến mức hoàn mỹ.
Gã chỉ có thể lấy nó ra làm giao dịch để đổi lại sự bình an cho mẹ con nhà kia.
Đời này, nếu muốn sống sót quay về gặp hai mẹ con thì sẽ rất khó, nhưng gã vẫn muốn bọn họ được sống yên bình, nên cũng mong mình không nhờ sai người.
Dương Ân hài lòng quay về, hắn đã ghi nhớ yêu cầu của Ngải Phi Lợi.
Nếu như hắn không chết ở chiến trường, hắn nhất định sẽ đến xem hai mẹ con nhà đó.
Khi Dương Ân quay về đến ranh giới giữa khu 1 và khu 2 thì có một tên đàn ông cao to chặn trước mặt hắn, coi hắn như kẻ địch.
Tên đàn ông này mặc giáp, vẻ mặt hung hãn, cực kỳ đáng sợ, và cũng chính là cai ngục khu 1 – Trương Hùng.
Dương Ân nhìn Trương Hùng chăm chú, hắn không nhận ra Trương Hùng.
Lúc ở hố máu, hắn còn đang đối kháng với huyết sát thì Trương Hùng mãi sau mới đến.
Bọn họ chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng khi ấy Dương Ân cũng không có thời gian xem Trương Hùng mặt mũi ra sao, cho nên dù Trương Hùng xuất hiện trước mặt thì hắn cũng chẳng biết là ai.
Trương Hùng thì nhận ra Dương Ân.
Ông ta nhìn Dương Ân chăm chú rồi nói: “Một mình đi đến khu 1 mới, đánh bại 2,300 người.
Có hàng chục người chết tại chỗ, ba lão đại thì bị ngươi hại chết, chiến tích này còn hơn cả cai ngục một khu đấy”.
“Ông là?”, Dương Ân nghi ngờ hỏi.
Hắn không cảm nhận được địch ý của đối phương, nội tâm cũng thả lỏng không ít.
Nếu đối phương tới để gây sự thì hắn không biết nên ứng phó như thế nào nữa.
Hắn đã tập hợp đủ đá Xích Cương rồi, lúc nào cũng có thể rời đi được, nên không muốn dây mơ rễ má gì thêm nữa.
“Ta là cai ngục khu 1, Trương Hùng, chúng ta từng gặp nhau rồi!”, Trương Hùng tự giới thiệu.
“Hóa ra là cai ngục Trương, chào ông”, Dương Ân chắp tay chào Trương Hùng, ngừng lại rồi nói: “Ông là Trương thúc thúc mà Lam Hinh tỷ nói đến đúng không?”
“Đúng vậy, hôm nay ngươi làm loạn hơi to đấy, nếu ta không ép xuống kịp thì ngươi đã bị treo lên đinh ở cửa lớn nhà tù rồi”, Trương Hùng đáp.
Dương Ân trong nháy mắt như bị đóng băng.
Từ khi thực lực hắn tăng mạnh, hắn nghĩ mình có thể tung hoành ngang dọc trong cái nhà tù này, nhưng lại quên mất bản thân vẫn còn là một ngục nô.
Hơn nữa hắn còn đắc tội Vương hầu, nên sẽ có người quan sát hắn.
Chỉ cần người ta ra lệnh thì có thể giết chết hắn luôn, hắn có thực lực thì sao chứ?
“Ngươi không cần lo đâu, tiểu thư đã nói với ta phải bảo vệ ngươi bằng bất kỳ giá nào, huống hồ ngươi còn là ân nhân cứu mạng của trưởng ngục.
Ta cũng sẽ không trừng mắt nhìn ngươi chết, nhưng ngươi không thể ở lại đây được nữa đâu”, Trương Hùng nghiêm túc nói.
Dương Ân nặng nề gật đầu đáp: “Ta đã tập hợp đủ đá Xích Cương rồi, nhờ cai ngục Trương đưa ta đến quân đoàn Tử thần để lập quân công”.
“Lập quân công cũng chưa chắc phải đến quân đoàn Tử thần, khi ấy ta sẽ viết một phong thư, trong quân Trấn Man có một Thiếu úy là bạn của ta, có lẽ ông ấy có thể chăm sóc được ngươi một chút.
Gia nhập nơi đó sẽ không phải đi nộp mạng nữa”, Trương Hùng nói.
Dương Ân cảm động đáp: “Cảm ơn cai ngục”.
“Muốn cảm ơn thì nãy cảm ơn đại tiểu thư đi, cô ấy muốn gặp ngươi đó”, Trương Hùng gật đầu, ngừng lại rồi nói: “Nói thật, ta vẫn không muốn ngươi gặp đại tiểu thư lắm, nếu không phải ngươi cứu trưởng ngục thì ta đã chém ngươi lâu rồi”.
Trương Hùng lại tỏa ra khí thế đáng sợ, khiến Dương Ân khó thở, cũng may Trương Hùng không thật sự ra tay nên đã nhanh chóng tản hết uy thế đó đi.
Lúc này, Dương Ân mới nhận ra chút thực lực của mình dường như cũng chẳng đáng là gì trong mắt người khác.
Tinh thần vui vẻ ban nãy đã biến mất, đổi thành một loại cảm thán: “Núi cao còn có núi cao hơn”.
Dương Ân của hiện tại vẫn chưa thể tự mãn được, nếu chỉ hơi thả lỏng một chút thì sẽ đổi lại bằng cái chết thảm trên chiến trường.
Dương Ân gặp Vạn Lam Hinh ở một góc kín khác của khu 1 chứ không phải trong biệt viện.
Nơi đây có mấy cây tùng già che chắn, lại có thêm cỏ dại mọc cao.
Vạn Lam Hinh vẫn mặc áo giáp như cũ, thân thể lung linh đó tràn đầy sự dụ hoặc.
Cô ta ngồi trên một mảng nham thạch, dựa vào một thân cây già.
Con báo hoa thì nằm ngủ bên cạnh, đúng là một bức tranh tuyệt vời về người đẹp và quái vật.
Trương Hùng dẫn Dương Ân đến đây thì cũng thức thời rời đi, để lại không gian cho hai người.
Vạn Lam Hinh đứng dậy, đi về phía Dương Ân.
Dương Ân nhìn Vạn Lam Hinh với sự thoải mái, khẽ nở nụ cười ngốc nghếch.
Nếu hắn và Sên Nhỏ không ước định tam sinh thì Vạn Lam Hinh chắc chắn là chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn.
Vạn Lam Hinh đi đến trước mặt Dương Ân, đưa đôi tay yêu kiều ra lau chút máu đã khô trên mặt Dương Ân đi và hỏi: “Có mệt không?”
Cô ta giống như một người vợ chờ chồng đi chinh chiến quay về, đau lòng thay cho sự khổ cực của chồng vậy..