Dương Ân không chết được, hắn thực sự có thân thể bất tử, vết thương khôi phục nhanh chóng khiến người ta kinh ngạc.
Hắn đã bị Vi Điển một chưởng đánh vỡ nát lồng ngực, nếu là người thường thì chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ, nhưng hắn bây giờ vẫn có thể hít thở, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Hai mạch Nhâm và Đốc của hắn đã được khai thông, năng lượng từ đan điền trung tâm di chuyển trong cơ thể hắn nhanh đến mức người khác khó có thể tưởng tượng được.
Trong nửa ngày, ngay cả khi Dương Ân đang đang trong trạng thái mê man, thì vết thương của hắn cũng đã hồi phục được bảy tám phần.
Hắn tỉnh dậy và thấy mình đang ở trong phòng của Vạn Lam Hinh.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn vào đây, vì vậy hắn có thể nhận ra chỉ trong nháy mắt.
Lúc này, Vạn Lam Hinh bước vào, nhìn thấy Dương Ân đã ngồi dậy, kinh ngạc thốt lên: "Ân đệ, đệ không sao chứ?"
“Tỷ, ta không sao”, Dương Ân nói với một nụ cười sau khi nhìn thấy Vạn Lam Hinh, rồi hắn hỏi: “Ta đã bị thương bao lâu rồi?"
"Vẫn chưa tới một ngày, đệ nghỉ ngơi nhiều một chút đi, ở nơi này không ai dám động tới đệ", Vạn Lam Hinh dịu dàng đi tới bên cạnh Dương Ân nói.
Dương Ân lập tức cau mày nói: "Tỷ, ta phải lập tức rời khỏi đây, tỷ mau đưa ta tới quân đoàn Tử Thần càng sớm càng tốt".
“Đệ gấp gáp cái gì, cho dù cha ta không phải trưởng ngục, ta cũng không còn là cai trưởng, thì ở đây cũng không ai dám làm gì đệ”, Vạn Lam Hinh đáp.
Dương Ân lắc đầu nói: "Tỷ không hiểu.
Ta thấy trưởng ngục mới chắc chắn muốn giết ta cho bằng được, bằng không ta cũng sẽ không bị thương thê thảm đến như vậy, nên ta phải đi ngay, một khi lão ta phát hiện ta còn sống, lão ta nhất định sẽ kiếm cớ xuất thủ một lần nữa".
Vạn Lam Hinh đã nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc nên gật đầu nói: "Được rồi, ta sẽ thu xếp ngay".
“Đúng rồi, người huynh đệ Khỉ Gầy của ta và Tiểu Man cũng sẽ đi cùng”, Dương Ân nói.
“Ta sẽ cho bọn họ đến gặp đệ!”, Vạn Lam Hinh đáp lại rồi vội vàng bước ra khỏi cửa phòng.
Dương Ân ngồi ở trên giường vận hành huyền quyết, tốc độ khôi phục vết thương nhanh hơn, trong lòng thầm nói: "Thù này ta sẽ ghi nhớ, chờ ngày sau ta nhất định sẽ tự tay đập chết cái tên đó".
Đường đường là một tên trưởng ngục mà lại xuất thủ muốn lấy mạng một tên ngục nô như hắn, cũng đủ thấy kẻ thù của hắn hận hắn đến mức nào.
Dương Ân vừa ngồi được một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó liền nhìn thấy Khỉ Gầy cùng Tiểu Man lần lượt đi vào.
“Đại ca!", "Thiếu gia!”, Khỉ Gầy và Tiểu Man cùng vui mừng thốt lên sau khi nhìn thấy Dương Ân.
Dương Ân nhìn hai người mới được thay đổi, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn.
Khỉ Gầy vẫn vậy, thân hình không cao thêm hay mập hơn, nhưng trông đã sạch sẽ hơn nhiều, còn đối với Tiểu Man thì dường như đã có thay đổi lớn, gương mặt không còn lấm lem như trước, lộ ra vẻ dịu dàng thanh tú, đôi mắt sáng và hàm răng trắng.
Điều đáng tiếc là chỗ cần phát triển nhất thì vẫn bằng phẳng như vậy.
“Các người không sao là tốt rồi, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này”, Dương Ân nghiêm nghị nói với bọn họ.
“Tất cả đều nghe theo đại ca!”, hai người đồng thanh đáp lại.
Ngay sau đó, Vạn Lam Hinh lại xuất hiện, cô ta nói với Dương Ân: "Trời đang mưa rất lớn, muốn từ trên núi này đi xuống có thể có chút khó khăn".
"Không sao cả, sẽ không ai có thể nghĩ rằng bọn ta lại đi vào lúc này, chỉ cần tỷ viết ra bảng công lao của bọn ta nộp lên trên, sau này không để cho người khác nắm thóp là được", Dương Ân bình tĩnh đáp.
"Chuyện này ta đã để cho Trương thúc thúc lo liệu, sẽ xong trong thời gian ngắn nhất, không để xảy ra bất trắc", Vạn Lam Hinh nói.
“Vậy chúng ta đi thôi!”, Dương Ân đứng lên nói.
“Ta sẽ đi cùng các người”, Vạn Lam Hinh nhẹ nhàng đáp lại.
“Tỷ, tỷ không được làm như vậy, tỷ sẽ bị bọn ta liên lụy!”, Dương Ân từ chối.
“Không cần nói nhiều!”, Vạn Lam Hinh dứt khoát nói.
Ngay sau đó, cô ta không đợi Dương Ân nói thêm gì nữa, liền tiện tay thu dọn vài bộ quần áo đơn giản cùng binh khí, khoác hành lý lên vai rồi đưa ba người Dương Ân đi ra ngoài.
Trong sân đã chuẩn bị xong hai chiếc xe ngựa, một chiếc xe ngựa trống không đã rời đi trước dưới sự sắp xếp của Vạn Lam Hinh.
Sau đó, cô ta sắp xếp để nhóm Dương Ân lên một chiếc xe ngựa khác và rời đi theo một hướng khác.
Dương Ân thầm khen ngợi sự sắp xếp chu đáo của Vạn Lam Hinh, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an, vì vậy hắn liền kêu Tiểu Hắc lại.
Tiểu Hắc trời sinh có linh tính, sau khi Dương Ân được đưa đến chỗ của Vạn Lam Hinh, nó đã đi theo hắn.
Dương Ân sắp rời đi rồi, tất nhiên nó sẽ không ở lại đây nữa.
“Tiểu Hắc, mày lập tức thông báo cho Lang Vương tới cứu chúng ta!”, Dương Ân nói với Tiểu Hắc.
Khỉ Gầy và Tiểu Man ngồi bên cạnh Dương Ân bị dọa sững người.
Dương Ân và Tiểu Hắc có thể triệu hồi Lang Vương sao?
“Ẳng ẳng!”, Tiểu Hắc kêu lên hai tiếng rồi phóng ra khỏi xe ngựa, lao thẳng vào núi sâu bất kể mưa to gió lớn.
Dương Ân nói với Khỉ Gầy và Tiểu Man: "Chúng ta đi chuyến này chỉ sợ rằng sẽ gặp tập kích và bị giết chết, bây giờ các người ai muốn ở lại có lẽ vẫn có thể tránh thoát khỏi một kiếp nạn".
"Đại ca, huynh nói vậy là có ý gì? Huynh bảo bọn ta một mình trốn đi sao?", Khỉ Gầy có chút bất mãn nói.
Tiểu Man yếu ớt nói: "Thiếu gia đi đâu, nô tì sẽ đi theo đó".
“Được, vậy tiếp theo cho dù có chuyện gì xảy ra, các người đều phải ngồi ở trong xe ngựa”, Dương Ân hài lòng nhìn bọn họ nói..