Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 162: 162: Các Doanh Tranh Người





Dương Ân sửng sốt nhìn vết cắt mình tạo ra, gương mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

Thực lực của hắn không kém cảnh giới cấp tướng bao nhiêu, nhưng cùng lắm cũng chỉ đánh ra được năm hay sáu trượng huyền khí mà thôi.

Vết hằn huyền khí này rõ ràng còn nặng gấp đôi, vượt qua phạm vi công kích của hắn.

Mà huyền khí trong cơ thể hắn cũng bị rút đi không ít, đồng thời sức mạnh ý chí Tử thần đã dần lan tỏa, bắt đầu hủy diệt sinh cơ của hắn, cũng kích thích thần đình của hắn, hằn lên một dấu ấn Tử thần.

Bia chiến kỹ này chẳng để lại kỹ thuật chiến đấu gì mà là ý chí Tử thần mà chiến vương Tử thần lĩnh ngộ được.

Ý chí Tử thần này khác hẳn với ý cảnh siêu thoát, nó bao trùm lên ý cảnh siêu thoát, vì đây là một loại ý chí võ đạo.

Có ba ngàn loại võ đạo, đạo Tử thần, đạo Trường sinh, đạo Hỏa nghiệp, đạo Kim canh, đạo Thổ độn… Mỗi một loại đạo đều đại diện cho những võ đạo khác nhau, nhưng cuối cùng thì chúng vẫn cùng chung mục đích, đó là theo đuổi võ đạo tối cao.

Trong ba ngàn võ đạo, đạo Tử thần xếp hạng cực cao.

Một khi lĩnh ngộ được hoàn toàn thì lực chiến đấu sẽ tăng cao không tưởng, nhưng nếu như không lĩnh ngộ được thì cũng sẽ chết rất nhanh.


Trước mắt, ý chí Tử thần trong cơ thể Dương Ân đã bắt đầu hủy diệt sinh cơ của hắn.

Nếu hắn không lĩnh ngộ kịp đạo Tử thần này hoặc ép ý chí Tử thần này ra khỏi cơ thể thì hắn chắc chắn phải chết.

Lúc này thì hắn và Từ Tiểu Cường cũng có chung một trải nghiệm.

Phần lớn người ở đây đều không hiểu, cho rằng đây là kỹ thuật chiến đấu do chiến vương Tử thần để lại, càng không hiểu được sự đáng sợ của nó.

Sức mạnh của ý chí Tử thần này vẫn chưa tạo thành quá nhiều thương tổn cho Dương Ân, Thái Thượng Cửu Huyền quyết đang vận hành, hàng ngàn lỗ trong đan điền trung tâm đang tạo ra lực hút khổng lồ để cắn nuốt sức mạnh ý chí Tử thần này, khiến nó không thể làm Dương Ân bị thương.

Sau khi ý chí Tử thần này bị cắn nuốt, thần đình của Dương Ân đã cảm nhận được rõ hơn về ý chí Tử thần.

Tiếc rằng đó chỉ là một phần ý chí Tử thần nhỏ, cảm ngộ không quá sâu, thậm chí có thể nói chỉ như một cọng lông, nếu không hắn đã hoàn toàn có thể hấp thụ được đạo Tử thần rồi.

Đương nhiên Dương Ân không rõ về sự thay đổi của bản thân mình mà chỉ cảm thấy thoải mái hơn trước thôi.

Hồng Nghĩa Long của chiến Long doanh, Tưởng Cương Cường của chiến Hổ doanh, Nam Như Nam của Trọng Giáp doanh, Cát Trưởng Chinh của Bộ doanh cùng các phó thống lĩnh khác đều đang sững sờ vây quanh Dương Ân.

Bọn họ nhìn Dương Ân như nhìn một người đẹp, chỉ muốn kéo hắn về doanh mình.

Dương Ân hồi thần lại, thấy các thống lĩnh vây quanh mình, hai tay bo ngực, thu người lại, yếu ớt nói: “Các vị đại nhân muốn làm gì vậy, có đánh chết ta cũng không đi theo các vị đâu”.

“Ai cướp được tên nhóc này thì hắn sẽ là của người đó!”, cũng không biết ai đã kêu lên như vậy, mấy vị phó thống lĩnh đã vồ lấy Dương Ân.

“Nhóc con, đến chiến Long doanh đi!”
“Hắn ta là của chiến Hổ doanh!”
“Trọng giáp doanh ta thiếu người!”

Các phó thống lĩnh đều là cấp tướng cao cấp, thực lực phi phàm.


Họ ra tay cùng lúc, có người với được vai Dương Ân, có người túm được eo hắn, thậm chí là đùi, ai cũng muốn bắt hắn đi ngay.

Cũng may bọn họ biết điều, không dùng đến huyền khí, nếu không thì Dương Ân cũng bị phanh thây rồi.

Ngoài ra thì bọn họ còn ra tay công kích những kẻ khác, ép đối phương buông tay.

Người xung quanh thì sững người.

Bọn họ sao mà ngờ nổi mấy vị phó thống lĩnh cao cao tại thượng lại đánh nhau ở đây chỉ vì tranh một thiên tài chứ.

Từ Tiểu Cường thấy cảnh này thì bất mãn, trong chốc lát cảm thấy tràn đầy sự đố kỵ.

Hắn ta không cam tâm nói: “Đại tiểu thư thích hắn, đến giờ thì những thống lĩnh kia cũng đánh nhau vì muốn thu nạp hắn.

Chỉ giỏi hơn ta có chút thôi mà? Không lẽ thiên phú của ta còn không bằng một ngục nô hạ đẳng ư? Hừ, rồi có ngày ta sẽ cho tất cả mọi người biết rằng bọn họ đã mù rồi!”
Từ Tiểu Cường không ở lại đây nữa mà một mình rời đi.

Khỉ Gầy chỉ để ý đến Dương Ân, nhưng khi Từ Tiểu Cường rời đi thì hắn ta cũng liếc thấy, vừa hay bắt được bóng dáng của Từ Tiểu Cường, trong lòng dấy lên một cảm xúc kỳ lạ, không thoải mái.

Dương Ân cực kỳ buồn bực, hắn bị những phó thống lĩnh này kéo qua kéo lại, mà còn không ngừng dùng lực lên người hắn, khiến hắn phiền và đau vô cùng.


Mặc dù hắn không yếu nhưng bị bao nhiêu cấp tướng cao cấp thế này đè thì sao mà chịu nổi.

Cũng may bọn họ không làm Dương Ân bị thương.

Dương Ân không muốn ngồi chờ chết nữa.

Vào lúc hắn nghĩ cách để thoát khỏi đám người thì một âm thanh truyền đến từ cách đó không xa: “Có chuyện gì mà vui thế, nói cho tướng ta nghe với”.

Giọng nói này cực kỳ sáng, nhưng rơi vào tai đám thống lĩnh thì lại như tiếng sét đánh, khiến bọn họ đồng loạt dừng lại động tác hiện tại.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc giáp nặng xuất hiện, người khoác áo choàng, hai tay chắp sau lưng, oai nghiêm vô cùng.

Sau ông ta là hai thị vệ, ánh mắt lạnh lùng, khí thế tỏa ra không kém hơn phó thống lĩnh nào, thậm chí còn mạnh hơn.

“Bái kiến tướng quân Tư Mã!”, nhóm người đồng thanh quỳ một chân xuống chào hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.