Nạp càn khôn là có thể lợi dụng không gian càn khôn để đựng các vật thể bên ngoài tránh những phiền phức khi phải mang vác.
Vật ở trong không gian càn khôn thì trong thế tục rất hiếm thấy, chỉ có những thế lực lớn trấn quốc mới có, mỗi thứ đều vô giá, Dương Ân muốn sở hữu thì gần như là không thể.
Nhưng có một loại bí thuật nạp càn khôn có thể mở không gian càn khôn ở trong cơ thể trực tiếp thu giữ mọi vật để trong đó.
Chỉ là bí thuật này không thuộc về nhân gian thế tục, mà Tiểu Hắc lại có thể sở hữu bí thuật này có thể thấy nó phi thường như thế nào.
Dương Ân vui mừng khôn xiết nói: “Tiểu Hắc tới đây, tuỳ ý chà đạp ta đi!”
Từ khi hắn biết bản lĩnh của Tiểu Hắc thì đương nhiên sẽ mong muốn Tiểu Hắc có thể truyền cho hắn một vài thứ.
Hắn không thể chờ đợi được trở nên mạnh mẽ hơn.
“Đừng đắc ý, nạp càn khôn là tiên thuật, không phải thứ người phàm có thể tu luyện được.
Ngươi nuốt hạch đào Tiên Bàn thì đã sở hữu cơ thể thành tiên, trường sinh bất tử, cho nên ta muốn thử xem ngươi có bản lĩnh này không”, Tiểu Hắc nói.
“Hạch đào đó lợi hại như vậy sao?”, Dương Ân líu lưỡi nói.
“Nói thừa, đào Tiên Bàn 30 ngàn năm mới nở hoa, 30 ngàn năm mới kết quả, 30 ngàn năm mới chín, ai ăn một miếng thì đều trường sinh bất tử, cải lão hoàn đồng, còn hạch đào của nó thì càng là kết tinh của đào Tiên Bàn.
Ngươi nuốt nó, sở hữu thể chất bất tử thì có là gì, lẽ nào ngươi không cảm nhận được sự thần kỳ của nó sao?”, Tiểu Hắc trừng mắt nói.
Nói đến đây thì đã nhắc đến chuyện cũ đau lòng của nó.
Nếu không phải nó bị con khỉ kia lôi kéo đi trộm đào Tiên Bàn để ăn thì nó cũng sẽ không phải xuống trần gian chịu đau khổ.
Dương Ân gật đầu như giã tỏi nói: “Ta cảm nhận được, thật sự là nó vô cùng thần kỳ.
Vậy ngươi mau dạy ta thuật nạp càn khôn nhé.
Ta nghĩ là ta sẽ làm được thôi”.
“Ừ, mở thần đình của ngươi, chú ý tiếp thu khẩu quyết!”, Tiểu Hắc gật đầu đồng ý, chỗ ấn đường của nó phát ra một luồng sức mạnh khó hiểu tiến vào ấn đường của Dương Ân.
Huyệt Thần linh của Dương Ân bắt đầu mở ra, có thể tiếp nhận luồng sức mạnh này của Tiểu Hắc.
Sau khi sức mạnh này thâm nhập vào thần đình của hắn thì có một đoạn khẩu quyết vang lên trong đầu hắn: “Vũ trụ của cơ thể con người, dựa vào thần đình làm thế giới hư ảo, dựa vào đan điền làm hoả lò, có thể lưu trữ được khí Huyền hoàng thiên địa, mượn thuật Huyền hoàng, hỗ trợ thần thức tinh thần khai hoang một phương trời đất, dung nạp càn khôn…”
Đoạn khẩu quyết này không khó lý giải, chính là mượn sự trợ giúp của Huyền khí thiên địa, và huy động thần thức tinh thần, mở ra trong đan điền một không gian Tu My cần được lấp đầy, từ đó mà có được năng lực lưu trữ đồ vật.
Dương Ân bất giác dựa theo phương pháp của khẩu quyết mà thử, lợi dụng thần thức thần đình của mình kết hợp với huyền khí trong đan điền.
Lúc này mạch Xung phát huy tác dụng, chớp mắt đã thông suốt, hai thứ này dường như nảy sinh một mối quan hệ khăng khít, có thể trao đổi, khiến hắn nhìn rõ ràng cơ thể mà ngàn lỗ của đan điền trung tâm ở trạng thái nhả sương.
Trong đầu hắn đều phản ứng chân thực, không bỏ sót chút nào, nhìn chi tiết hơn nội thị bình thường rất nhiều.
Đồng thời, hắn còn phát hiện ra thần đình của mình có một cỗ khí nhìn không rõ, sờ không thấy.
Nó vô hình, nhưng vẫn luôn tồn tại, chính là lực tinh thần của thần đình
Bây giờ, lực tinh thần thần đình giống như nụ hoa vừa mới hé nở chứ chưa nở tung, nó được gọi là huyệt Thần linh.
Huyệt Thần linh này hoàn toàn không giống với huyệt vị thông thường.
Nó là huyệt vị ẩn, có người cả đời không đả thông được nó, cho dù là tuyệt thế cường giả cũng vậy.
Nhưng một khi đã đả thông được huyệt Thần linh thì lực tinh thần sẽ không ngừng lớn mạnh, sẽ đem tới nhiều điều huyền diệu vô cùng.
Bây giờ, Dương Ân muốn tu luyện thuật càn khôn thì điều kiện đầu tiên chính là sau khi đả thông huyệt Thần linh thì liên kết với đan điền, mới có thể đạt được bước này.
“Để mở một không gian khác trong cơ thể, bắt buộc phải dẫn dắt tinh thần thần thức kết hợp cùng với huyền khí, ngưng tụ thành sức mạnh Tu My mới để tạo thế giới”, Dương Ân nội thị tình hình trong cơ thể mình tự nhủ, rồi dùng lực tinh thần ngưng tụ cùng huyền khí, chuẩn bị khai quật một vùng trời đất nhỏ bé, tiểu Thiên Địa.
Tiểu Thiên Địa được Dương Ân chọn ở phía trên đan điền trung tâm, ở gần vị trí nối giữa dạ dày và rốn là nơi lý tưởng nhất.
Dưới sự kết hợp của hai sức mạnh không giống nhau, sức mạnh trong đan điền không ngừng dâng trào rồi rơi xuống phần bụng mà Dương Ân đã chọn, bắt đầu hợp thành một không gian nhỏ.
Sức mạnh Tu My kia hình thành vách ngăn, bao quanh vị trí đang trống kia, tạo nên một vùng chân không nhỏ, ngăn cách với kinh mạch, phủ tạng trong cơ thể, giống như trong cơ thể lại hình thành một bộ phận nội tạng, không phải thực chất mà là một thế giới nhỏ do năng lượng ngưng tụ thành.
Nhưng không gian trong thế giới nhỏ đó nhỏ tới mức đáng thương, cảm giác không chứa nổi một ngón tay.
Dương Ân tỉnh lại từ trạng thái thiền, phát hiện mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.
Hắn cảm khái nói: “Tu luyện không biết ngày giờ, hoá ra là thế này”, sau đó hắn nói với Tiểu Hắc ở cách đó không xa: “Tiểu Hắc, ta đã mở được không gian của thuật nạp càn khôn mà ngươi truyền cho ta rồi, nhưng có vẻ hơi nhỏ”.
Tiểu Hắc chớp mắt chạy tới, lắc cái đuôi nhỏ đi tới trước Dương Ân sủa lên hai tiếng, sau đó dùng thần thức để giao lưu với Dương Ân: “Gâu gâu, mới buổi sáng truyền cho ngươi thuật nạp càn khôn, bây giờ mới nửa ngày đã mở ra được rồi?”
“Ừ, chắc không sai đâu.
Lực tinh thần và huyền khí kết hợp lại với nhau, mở ra vùng chân không ở trong phần bụng.
Ở đó có lẽ là vị trí không gian càn khôn nhỉ”, Dương Ân gật đầu trả lời, sau đó hắn lại nói: “Sau khi ta ngưng tụ phần lớn lực tinh thần và huyền khí thì chỉ có thể mở ra một không gian vô cùng nhỏ, như vậy cũng coi là thất bại rồi chứ”..