Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 256: Ta Không Phải Là Người Tùy Tiện





Cái đáng sợ của con đường Tử thần là nó có thể khiến con người đối mặt với cảm giác chết chóc, thậm chí còn có thể khiến bất kỳ sinh linh nào chết đi luôn.

Dương Ân ngưng kết thành hoa tử thần, dù vẫn chưa nở hoa nhưng ý chí Tử thần này đã đủ ảnh hưởng đến ý chí tinh thần của bậc vương giả.

Sở dĩ Dương Ân có thể ngưng tụ hoa tử thần là vì sau khi bị hắn hấp thụ thì ý chí Tử thần của hoa hồng Tử thần mới chính thức thành hình, ý chí mạnh mẽ đến mức hắn cũng khó mà khống chế được.

Sau khi bị thương vì chim quỷ ăn thịt cấp Vương tấn công, Dương Ân gần như cảm thấy mình sắp chết rồi, ý thức Tử thần đó bất ngờ trào ra, càng cận kề Tử thần thì ý thức càng mạnh, đây chính là con đường Tử thần.

Chim quỷ ăn thịt lao xuống bị ảnh hưởng bởi con đường Tử thần khiến đó cảm thấy hoảng hốt, nó còn có thể giữ được tỉnh táo mà lùi lại, nhưng sao Dương Ân có thể bỏ qua cơ hội này được.

Dương Ân có giáp Kim Tằm phòng thân, dù có bị thương nặng nhưng cũng không đến nỗi bỏ mạng.


Dựa vào sức mạnh của ý thức Tử thần để bộc phát đòn tấn công Tử thần mạnh nhất, Thương Tam Long hai lưỡi đâm lên, sức mạnh bộc phát đó tuyệt đối là đòn mạnh nhất cho đến giờ của hắn.

Chỉ thấy một luồng huyền tinh khí như trụ trời, ánh sáng sắc bén đâm vào da thịt dày của chim quỷ ăn thịt, đâm vào bụng dưới của nó khiến nó đau đớn ré lên.

Chim quỷ ăn thịt không hổ là yêu vương, dù bị Dương Ân làm cho bị thương nặng nhưng nó vẫn có thể sải cánh bay cao, bay lên hơn nửa bầu trời, không có dừng lại mà bay thẳng rời đi.

Sức sống của chim quỷ ăn thịt quả thật rất mãnh liệt.

Nếu không phải vì nó sợ con đường Tử thần của Dương Ân thì chắc chắn đã vồ lấy rồi cắn hắn một phát, đó cũng chẳng phải chuyện khó.

Lâm Thê Thê đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này cũng vô cùng ngạc nhiên.

Cô ta là người của học viện Hoàng Gia nên đã từng thấy không ít thiên tài đồng trang lứa, nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy thiên tài thiếu niên mạnh mẽ như Dương Ân.

Cô ta thầm nghĩ: “Lẽ nào hắn là mấy Thiên Kiêu đến từ thế lực trấn quốc?”
Cô ta tuyệt đối không tin thế giới phàm tục lại có người lợi hại như vậy.

Vừa rồi hắn đánh lui yêu vương thật sự đấy, dù có bị thương kha khá nhưng không phải là điều ai cũng có thể làm được.

“Không ổn!”, Lâm Thê Thê thấy Dương Ân đã sắp chìm vào đầm lầy, lúc hoàn hồn lại mới thốt lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Dương Ân.


Lúc nãy, Dương Ân bị thương nặng rồi lại phải dùng hết sức để đánh ra một đòn đó, bất kể là về tinh thần hay sức lực thì đều rơi vào trạng thái hư ảo.

Cho dù có thể duy trì được khả năng tấn Long Quy trấn thủy thì cơ thể vẫn chìm vào đầm lầy.

Nếu không được cứu kịp thời, hắn không bị đầm lầy làm ngạt thở đến chết thì cũng sẽ bị cá sấu dưới đầm lầy ăn mất.

Lâm Thê Thê có đôi giày thủy tinh màu lam có thể không bị chìm vào đầm lầy, cô ta nhanh chóng bước đến.

Lúc Dương Ân hoàn toàn chìm vào đầm lầy, cô ta kéo giữ lấy hắn nhưng đầm lầy khá lầy lội, cô ta không thể kéo anh lên được.

Cô ta do dự một lúc, hai tay xuống hạ sườn của Dương Ân, tựa vào sau lưng Dương Ân, hai tay dùng sức ôm Dương Ân lên.

Dương Ân đang trong trạng thái hư ảo, tinh thần lực không yên.

Con đường Tử thần của hắn lại sắp bắt đầu cắn trả nụ hoa thần đình, hoàn toàn không có thời gian hưởng thụ cái ôm mềm mại, ngọt ngào của Lâm Thê Thê.

Sở dĩ hắn không khống chế được sự bộc phát toàn diện của ý thức Tử thần là bởi vì cảnh giới của hắn quá yếu, sức mạnh Thần đình không đủ mạnh, không thể khống chế được nó một cách toàn diện, trơ mắt nhìn hai nụ hoa tranh đấu đã gây ra nguy cơ tẩu hỏa nhập ma mà trước đây hắn từng bị.

May mắn thay, lần này không giống lần trước, huyệt vị trong người Dương Ân đã được khơi thông, lại có sáu kinh mạch thần kỳ nối liền suốt cả người nên có thể dễ dàng điều động sức lực cả người.

Hơn nữa trong lần thứ hai tôi luyện cực hạn, nụ hoa thần đình đã thăng cấp kha khá nên lần này hắn có thể nhanh chóng áp chế được hoa tử thần để nó bình tĩnh lại.


Lúc Dương Ân khôi phục lại thì mới cảm giác được bản thân được thứ gì đó mềm mại đè ép, vô cùng thoải mái.

Hắn hé mắt ra nhìn thì biết tình hình bây giờ của mình.

Hắn muốn giãy khỏi cái ôm của Lâm Thê Thê theo bản năng, Lâm Thê Thê khẽ nói: “Ngươi đừng động đậy, ngươi bị thương rất nặng”.

Nghe Lâm Thê Thê nói vậy, Dương Ân an tâm tựa vào lòng cô ta hưởng thụ cảm giác tuyệt vời hiếm có này.

Hắn thầm nghĩ: “Cảm giác này còn thoải mái hơn khi được Lam Hinh tỷ ôm”.

Dương Ân không vì hưởng thụ cái ôm của một người phụ nữ mà không biết rõ tình huống.

Họ vẫn còn đang ở trong đầm lầy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cá sấu trong đầm lầy tấn công, hắn phải mau chóng hồi phục vết thương càng sớm càng tốt.

Dương Ân liên tục tôi luyện cực hạn hai lần, võ thể của hắn càng trở nên hoàn thiện.

Dưới sự vận động của đại chu thiên trong cơ thể, sức mạnh còn lại của đan điền trung tâm đủ để khiến hắn mau chóng hồi phục vết thương..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.