Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 266: Tộc Đấu Chiến Linh Hầu





"Tiểu Hắc, ngươi đã làm gì Khỉ Gầy? Ngươi đã luyện chế ra thứ đan dược gì vậy?", Dương Ân tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Hắc, không quan tâm đến vết thương của mình.

Hắn cảm thấy bộ dạng này của Khỉ Gầy chắc chắn có liên quan đến Tiểu Hắc, thậm chí có khi Tiểu Hắc còn cố tình làm như vậy.

"Nhóc con, thái độ kiểu gì thế? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tiên Hoàng ta lại đi làm gì hắn ta sao?", Tiểu Hắc trừng mắt nhìn Dương Ân, hỏi ngược lại.

"Nếu không thì tại sao huynh ấy lại trở thành thế này! Hừ!", Dương Ân tức giận nói, lồng ngực khi nãy bị Khỉ Gầy bắn trúng một phát vô cùng đau đớn, khiến cho hắn bây giờ cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Hồi phục thương thế xong rồi hẵng nói chuyện với Tiên Hoàng ta”, Tiểu Hắc không thèm tranh luận với Dương Ân nữa, nó cũng nằm ở một bên hồi phục lại trạng thái của mình.


Dương Ân liếc nhìn Khỉ Gầy đang nằm yên bất động, trấn tĩnh lại rồi ngồi xuống, huy động toàn bộ sức lực tập trung tại vết thương trên ngực, cảm giác nóng hừng hực không ngừng thiêu đốt khắp người hắn.

Cơn đau như xuyên thẳng vào xương tủy, nếu như không phải hắn đã trải qua hai lần tôi luyện cực hạn, thì chắc chắn hắn sẽ không thể chịu nổi cơn đau này.

“Sức mạnh của thuật nhãn luyện này có chút cổ quái, sức công phá thật kinh người, nếu là người khác sợ rằng đã không chịu nổi!”, Dương Ân thầm nghĩ.

Hắn có thân thể bất tử, có thể không ngừng hồi phục thương thế, chứ người khác thì không có khả năng như vậy.

Hiện giờ thân thể bất tử của hắn lại một lần nữa phát huy tác dụng đáng kinh ngạc, đan điền trung tâm không ngừng phun ra năng lượng tinh khiết, năng lượng của thuật nhãn luyện bắn vào cơ thể của hắn dần dần bị gạt bỏ, không thể làm tổn thương thân thể của hắn thêm nữa.

Chỉ có điều, Dương Ân phải tống hết nguồn năng lượng gây hại bên trong thân thể ra ngoài, nhưng chuyện đó không hề dễ dàng, hắn phải vô cùng tập trung tinh thần mới có thể khắc chế được nó, nhưng chỉ cần hơi lơ là một chút thì nguồn năng lượng đó lại tiếp tục lan tràn, hết sức ngoan cố.

Dương Ân sau khi trải qua vô vàn trắc trở, cuối cùng cũng có thể tống khứ hết năng lượng của thuật nhãn luyện gây hại bên trong thân thể ra ngoài, thương thế hoàn toàn hồi phục lại như cũ.

Lúc này, Khỉ Gầy cũng tỉnh lại, ánh mắt không còn đỏ như máu nữa, chỉ lộ ra vẻ mờ mịt, từ từ mới có thể định thần lại rõ ràng: "Đây là đâu?"
Dương Ân nghe thấy giọng nói của Khỉ Gầy thì lập tức phóng qua, hỏi han: "Khỉ Gầy, huynh không sao chứ?"
Nhìn thấy Dương Ân, Khỉ Gầy liền ngồi dậy hỏi: "Đại ca, chúng ta đang ở đâu?"
Hiển nhiên là Khỉ Gầy không hề biết đã có chuyện gì xảy ra với mình.

“Huynh không nhớ chuyện vừa xảy ra sao?”, Dương Ân bối rối hỏi.


Bây giờ, cơ thể của Khỉ Gầy đã trở lại như một người bình thường, phần lông tóc mọc dài trước đó đều đã biến mất, điều này khiến Dương Ân rất khó hiểu.

Khỉ Gầy suy nghĩ một chút, liền nói: "Ta chỉ nhớ là mình đã bị người Man di bắt, chuyện sau đó thì ta đều không nhớ, là lão đại đã cứu ta sao?”
"Xem ra huynh thật sự không nhớ rõ những chuyện trước đây, để ta kể lại cho huynh biết sơ qua...", Dương Ân nhìn Khỉ Gầy, kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Sau khi Khỉ Gầy nghe xong, hắn ta liền cảm thấy khó tin, hắn ta đã bị Vương giả người Man di bắt giữ mà vẫn có thể sống sót trở về, hắn ngửa mặt lên trời cười như điên, nói: "Ha ha, đại ca, lần này ta không chết, ắt hẳn sẽ có phúc phần về sau, thật cảm ơn huynh".

“Huynh đệ chúng ta không cần phải nói cám ơn!”, Dương Ân hờ hững xua tay, một lát sau mới hỏi: “Trong người huynh có còn cảm giác khó chịu gì không?”
Khỉ Gầy tự cảm nhận một lúc rồi nói: "Ngoại trừ thân thể có vẻ yếu hơn một chút thì cũng không có gì đáng ngại.

Không, sức mạnh cảm ứng trong đầu của ta dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn".

"Ừm, không khó chịu là được rồi.

Chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi này trở về quân đoàn, nếu không trở về, sợ rằng chúng ta sẽ bị gạch tên luôn", Dương Ân nói.

Hắn không kể tiếp chuyện đã xảy ra với Khỉ Gầy trước đó, hắn muốn hỏi Tiểu Hắc tình hình ra sao rồi mới kể, vì sợ Khỉ Gầy không thể tiếp nhận sự thật.

Dương Ân gọi hổ Hỏa Vân đến, Khỉ Gầy liền kêu lên: "Đại ca, đây là thú cưỡi mà huynh thu được sao, sao lại trông xấu xí thế này!"

Nghe vậy, hổ Hỏa Vân bất mãn gầm lên.

Khỉ Gầy bị khí thế của hổ Hỏa Vân dọa cho sợ hết hồn, Dương Ân cũng không nương tay, đá cho con hổ Hỏa Vân một cước, khiến cho nó suýt nữa té nhào, sau đó hắn mới nói với Khỉ Gầy: "Ừm, nó là Tiện Cốt Đầu, có hơi xấu xí một chút, nhưng nó thực sự là một yêu tướng, còn có thể giúp chúng ta di chuyển”.

“Chuyện này không được, đại ca cưỡi nó đi, ta đi bộ là được rồi”, Khỉ Gầy thong thả vác đoạn côn trên vai rồi nói.

“Đừng nói nhảm, thân thể của huynh còn chưa khôi phục hoàn toàn, cứ ngồi lên đây rồi rời đi”, Dương Ân nói xong liền đẩy Khỉ Gầy về phía hổ Hỏa Vân vừa mới đứng dậy.

Hổ Hỏa Vân giống như nàng dâu nhỏ chịu nhiều uất ức, cúi người xuống để cho Khỉ Gầy ngồi lên.

“Đại ca, cả đời này huynh sẽ luôn là đại ca của ta!”, Khỉ Gầy nhìn Dương Ân, cảm động nói.

“Thôi bớt đi, đi thôi!”, Dương Ân lại hờ hững xua tay, giục hổ Hỏa Vân lên đường.

Tiểu Hắc chạy nhanh tới nhảy lên bả vai của Dương Ân, hơn nữa còn chủ động nói đến tình hình của Khỉ Gầy: "Tên nhóc kia bên trong cơ thể có huyết mạch của tộc Đấu Chiến Linh Hầu từ thời viễn cổ, vốn dĩ huyết mạch bên trong cơ thể của hắn ta cũng không quá ổn định, nhưng nay Hỏa Nhãn Kim Tinh đã xuất hiện trên người hắn ta, thức tỉnh hoàn toàn huyết mạch trong cơ thể, tương lai hắn ta nhất định sẽ trở thành một chiến thần cực kỳ cường đại!"
“Lợi hại như vậy sao?”, Dương Ân lè lưỡi nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.