Trên đỉnh núi hiu quạnh, gió rít từng hồi, lạnh lẽo và ảm đạm.
Trai gái độc thân ôm lấy nhau làm nên khung cảnh tuyệt đẹp cho đỉnh núi vắng lặng này.
Đáng tiếc, ngay sau đó, thiếu niên lại bị ném mạnh qua vai một cách hung ác, rồi đập mạnh vào một tảng đá.
A!
Một tiếng kêu thảm thiết cắt ngang bầu trời, kinh động tới những con chim đang bay lượn trên không trung, khiến chúng phải tăng tốc để tìm chỗ trốn và biến mất ngay sau đó.
Hoa hồng Tử Thần, không phải tự nhiên mà nàng ta có biệt danh này.
Từ ngày đầu tiên bước vào quân đoàn Tử Thần, không biết nàng ta đã giết bao nhiêu người.
Kẻ nào chạm vào nàng ta thì kẻ đó sẽ chết.
Lúc đó, nàng ta vẫn chưa che mặt, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của mình.
Điều này đã trở thành cám dỗ trí mạng đối với bất kỳ người đàn ông nào.
Những gã đàn ông đói khát muốn chiếm nàng ta làm của riêng, nếu không tự chém giết lẫn nhau thì cũng bị nàng ta giết.
Lai lịch của nàng ta rất thần bí, lúc đầu tới quân đoàn Tử Thần cũng chỉ là cảnh giới chiến sĩ cao cấp mà thôi, nhưng dựa vào dấn ấn Tử Thần lĩnh ngộ trên bia chiến kỹ mà một bước đi lên, nhanh chóng và mãnh liệt đột phá, liên tục đột phá, từ một binh sĩ nhỏ mà nhanh chóng trở thành tiểu đội trưởng, đại đội trưởng thậm chí là thống lĩnh.
Một đường đều mạnh như vũ bão, không kẻ nào có thể ngăn cản được bước chân của nàng ta.
Khi nàng ta bị một thiên tướng để ý, nàng ta mới chỉ là cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp.
Tên thiên tướng đó là cảnh giới Địa Hải sơ cấp, là một vương giả chân chính.
Tên thiên tướng đó muốn ép buộc chiến hữu nàng ta, gã cảm thấy Hoa hồng Tử Thần vốn dĩ không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Kết quả, tên thiên tướng đó lại bị Hoa hồng Tử Thần thiến chết.
Chuyện đó làm kinh động toàn quân, đến cả đại tướng quân cũng biết sự tồn tại của nàng ta.
Hình phạt cho Hoa hồng Tử Thần là bị phái tới trước nơi đóng quân của tộc Man di để giết người Man di.
Lúc đó, đại tướng quân đã hứa rằng, nếu nàng ta có thể sống sót trở về, còn giết đủ 100 tướng Man, 400 Man sĩ thì thoát phạt và còn được thăng chức lên làm đoàn trưởng quân đoàn Tử Thần.
.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Sau đó nửa năm thì Hoa hồng Tử Thần hoàn thành được nhiệm vụ và trở về.
Mà lúc đó, nàng ta đã trở thành một vương giả chân chính, đạo Tử Thần đã ngưng tụ bước đầu, cái tên Hoa hồng Tử Thần cũng vang dội trong toàn quân.
Đại tướng quân lập tức hoàn thành lời hứa của ông ta, giao quân đoàn Tử Thần vào tay nàng ta, từ ngày đó tới giờ cũng đã qua 5 năm rồi.
Từ sau khi nàng ta trở thành đoàn trưởng của quân đoàn Tử Thần thì nàng ta không để lộ khuôn mặt của mình ra nữa, đồng thời cũng không có ai dám gây phiền phức cho nàng ta.
Không ngờ, 5 năm qua đi lại có một thằng nhãi không biết trời cao đất dày, ôm eo nàng ta từ đằng sau lại còn nói lời vô sỉ như thế.
Khoảnh khắc đó, nhịp tim nàng ta tăng mạnh, khuôn mặt nóng bừng, hoàn toàn không biết phải làm sao, toàn thân mềm nhũn.
Nếu không phải tên nhóc đó không biết giới hạn, liếm vành tai của nàng ta thì nàng ta cũng không có hành vi kích động như vậy.
Dương Ân bị đập một cú, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu khiến hắn choáng váng, thân thể rã rời.
Vừa rồi còn đại chiến lâu như thế còn không bị thương nặng bằng cú đập này.
Dù sao cũng là vương giả cảnh giới Địa Hải cao cấp ra tay, cho dù là đã nương tay nhưng cũng đủ nặng đối với hắn rồi.
Thật may là Hoa hồng Tử Thần không đánh tiếp, mà lộ ra vẻ mặt mang vài phần bối rối, rõ là lúng túng, cuối cùng thì nói lí nhí: “Ai bảo ngươi hỗn xược!”
Nói xong, nàng ta lại ma xui quỷ khiến lấy ra một viên thuốc trị thương, không do dự nhét thẳng vào mồm Dương Ân.
Cái tên Dương Ân không biết sống chết này, còn liếm ngón tay của nàng ta khiến nàng ta như bị điện giật mà rụt tay về.
Hoa hồng Tử Thần chuẩn bị tư thế muốn đánh Dương Ân, Dương Ân lại gào lên nói: “Cô nhẫn tâm đánh chết ta đi.
Dù sao cô cũng đã muốn giết ta từ lâu rồi, không phải vì ta nhìn thấy thân thể cô sao? Ta làm thế là vì cứu cô, cũng không phải cố ý”.
“Ngươi còn dám nói!”, Hoa hồng Tử Thần bị lời nói của hắn làm cho giận run người.
Dương Ân còn dai dẳng, lợn chết không sợ nước nóng mà nói: “Ta chỉ nói thật mà thôi.
Sau lần đầu tiên nhìn thấy cô, ta đã yêu cô rồi.
Cho dù cô vứt ta về phía tộc Man di, suýt nữa bị chúng giết chết nhưng ta cũng chưa từng oán trách cô.
Ta biết cô rất tức giận, bây giờ cô cũng giận đủ rồi, chúng ta không thể nói chuyện tử tế sao? Nếu thật sự là cô không yêu ta thì nói rõ với ta là được, nếu vẫn chưa hả giận thì dứt khoát giết luôn ta đi, dù sao kẻ khác cũng ghi thù ta rồi, thế nào cũng đều là chết, không bằng chết trong tay cô, như vậy ta làm quỷ cũng không oan”.
Dương Ân nói lời này mặt không đỏ tim không đập, dù sao thì bằng bất cứ giá nào, nếu không thể khiến Hoa hồng Tử Thần có tình cảm với hắn thì hắn sẽ chết trong quân doanh, một trung tướng muốn đối phó với võ giả cảnh giới cấp tướng nhỏ bé như hắn thì dễ như trở bàn tay.
Tuy nói hắn cũng có một chút ý muốn lợi dụng Hoa hồng Tử Thần nhưng quả thật hắn đã từng thấy nhan sắc kinh tâm động phách của nàng ta, nếu là một người đàn ông bình thường thì không có cách nào để ngăn cản sự yêu thích đối với nàng ta.
Hắn cũng không ngoại lệ.
Hoa hồng Tử Thần không phải là chưa từng nghe những lời mật ngọt nói yêu nàng, nhưng khi Dương Ân nói ra với lẽ thẳng khí hùng như vậy thì trong lòng nàng ta rất loạn.
Nàng ta không biết nên làm thế nào, tâm trạng của nàng ta vô cùng phức tạp, có thích, có lo lắng, có mơ hồ… Nàng ta không xác định được rốt cuộc hắn có vị trí gì trong lòng mình.
“Vô lại!”, Hoa hồng Tử Thần dậm chân, mắng một câu rồi phi thân rời đi..