“Phó đoàn trưởng, sao ngài lại không tin ta chứ.
Từng câu ta vừa nói tuyệt đối không phải là nói láo.
Nếu có nửa câu nói dối thì ta sẽ bị trời đánh, ngũ lôi…”, Lục Trí lập tức nghiêm túc thề thốt.
Hắn ta vẫn chưa nói xong thì bỗng nhiên có tiếng “Ầm ầm!”, vang lên.
Bên ngoài thực sự có tiếng sấm, từng tia chớp như con rắn nhảy nhót.
A!
Lục Trí bị giật mình chạy tới ôm Dương Ân.
Dương Ân phản ứng rất nhanh, giơ chân lên đạp cho hắn ta một cước ngã trên đất.
Lục Trí cũng mặt dày, hắn ta bò tới ôm lấy chân Dương Ân: “Phó đoàn trưởng hãy cho ta một cơ hội, ta thật sự có thể bày mưu tính kế cho ngài mà”.
Dương Ân nhìn Lục Trí vừa nhát gan vừa đáng thương, mềm lòng, chỉ vào đống sổ sách trên bàn nói: “Được, cho ngươi một ngày, xem hết chỗ này cho ta, hơn nữa còn phải sắp xếp lại đâu vào đấy, tìm phương án giải quyết, nếu không cút đi cho ta”.
“Vâng vâng, ta nhất định sẽ làm tốt”, Lục Trí vội vàng đáp lời.
Hắn ta không dám đứng dậy, mà co người bắt đầu lật xem sổ sách ghi chép, dường như sợ sấm sét bên ngoài sẽ chẻ đôi hắn ta ra.
Hắn ta thầm ấm ức nói: “Còn có thiên lý không cơ chứ.
Ta toàn nói sự thật, tại sao lại không ai tin ta.
Ta nhất định sẽ chứng minh cho tất cả mọi người thấy.
Lục Trí ta mưu trí vô song”.
Lục Trí nhìn những con chữ trên sổ sách thì phong độ lập tức thay đổi, đôi mắt vô cùng chuyên tâm, một tay cầm bút, một tay lật sổ, không ngừng ghi lại nội dung và sự vụ ở bên trong.
Dương Ân ở bên cạnh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng hắn rất nhanh không để tâm tới điều đó.
Hắn cảm thấy Lục Trí quá khoác lác, giả bộ quá giỏi, quả thật không thể coi là thật.
Tí tách tí tách!
Một trận mưa đông rơi xuống, đập vào vải bạt lều kêu lên từng tiếng nước rơi.
Dương Ân ngửi mùi vị của nước mưa, cảm thấy thật thoải mái.
Hắn không cần nghĩ mà xông ra ngoài lều, đứng tấn ở giữa trời mưa.
Tấn Long Quy trấn thủy!
Môn này là thuật đứng tấn lấy trong thuật Long Quy lật biển.
Có lực hút cực lớn đối với thủy huyền khí, mà trên người hắn lúc nào cũng mang theo Thủy huyền châu, là dị vật có quan hệ mật thiết với nước.
Một lượng lớn Thủy huyền khí đang tụ tập về phía hắn đang đứng.
Nước mưa rơi lên người hắn, lỗ chân lông toàn thân đang hô hấp, có huyền khí xâm nhập vào cơ thể của hắn, đan điền trung tâm nhanh chóng thu nạp những sức mạnh này.
Bất kỳ huyền khí thiên địa nào cũng khó đạt được 100% độ tinh khiết, nhưng đan điền trung tâm lại có thể chiết xuất huyền khí tinh khiết nhất, khiến huyền khí của Dương Ân lại thêm phần phi thường, sức mạnh tấn công càng thêm bá đạo.
Đến giờ, Dương Ân đã đạt tới cảnh giới nhân tướng, muốn đột phá tới cảnh giới địa hải thì phải chuyển hóa huyền khí trong đan điền trung tâm trở thành huyền khí hải khiến đan điền như biển lớn, dung nạp dòng nước của hàng trăm dòng sông, mà huyền khí sẽ hóa lỏng, từng chút một chuyển hóa thành biển cả.
Đan điền trung tâm của Dương Ân vốn đã vô cùng rộng lớn, muốn đem rất nhiều huyền khí ở đây chuyển hóa thành chất lỏng, thành huyền khí hải thì còn một chặng đường rất dài phải đi.
Bây giờ, hắn đang ở trong nước, cảm nhận quy luật chuyển động của nước mưa.
Cảm giác thanh mát đó khiến hắn ngộ ra điều gì đó.
Hắn vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, không ngừng đè ép huyền khí, từng chút huyền khí thâm nhập vào tự nhiên hóa thành khí lỏng rơi vào trong đan điền.
Đinh đinh!
Từng giọt huyền khí lỏng được chuyển hóa như những giọt mưa rơi xuống từng chút, giống như nước mưa đầy trời vô cùng thần kỳ, vô cùng hấp dẫn.
Khi Dương Ân chuyển hóa huyền khí lỏng thì hơi thở của hắn dần tăng lên, sức mạnh cũng tiến thêm một bậc.
Nếu có người biết Dương Ân vừa đột phá cảnh giới nhân tướng chưa tới mấy ngày đã đạt tới bước huyền khí hóa lỏng thì không biết họ có đụng tường mà chết không.
Rất nhiều người đột phá cảnh giới nhân tướng, nhưng vẫn luôn kẹt ở cảnh giới sơ cấp không thể tiến bộ, rất nhiều người không hiểu làm thế nào để huyền khí hóa lỏng, không có cách nào tiến thêm một bước.
Sức lĩnh ngộ của Dương Ân quả nhiên không phải người bình thường nào cũng so được.
Đồng thời, thận của hắn cũng đang lọc huyền khí lỏng này.
Thận gắn liền với nước, nó khát vọng có được thủy huyền khí mà ở đó có thứ gì đó đang thức tỉnh và lớn lên.
Mưa càng lúc càng lớn, tốc độ Dương Ân hấp thu cũng càng nhanh.
Thái Thượng Cửu huyền quyết và tấn Long Quy trấn thủy đều là bí thuật phi thường, lại có sự kết hợp của thủy huyền châu, sức mạnh của Dương Ân đạt tới cảnh giới nhân giới sơ cấp trung kỳ, nâng cấp nhanh đến độ không biết khiến bao nhiêu người phải xấu hổ.
Đến khi mưa tạnh, màn đêm đã qua bắt đầu rạng sáng.
Dương Ân từ từ mở mắt, kết thúc lần đứng tấn tu luyện hơn nửa ngày này.
Hắn giơ tay ra, một hạt nước tròn ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.
Huyền thủy ngưng thực!
Đây chính là năng lực khi đạt tới cảnh giới Địa Hải thì mới làm được.
“Hay thật”, Dương Ân hài lòng tự nhủ, tán đi hạt nước, sau đó quay lại lều.
Khi hắn nhìn thấy đống sổ sách mà Lục Trí sắp xếp thì kinh ngạc không thôi..