Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 35: Ân đệ tại sao lại là đệ!





Hứa Tử Dương đánh Khỉ Gầy bán sống bán chết, cũng đã nguôi giận. Lúc này mới đi về phía Dương Ân, cười lạnh rồi nói: “Dương Ân, thật sự cho rằng ngươi vẫn còn là Tử tước đại thiếu à. Bây giờ, ngươi chẳng qua chỉ là một ngục nô. Ta bảo ngươi ăn phân uống nước giải thì ngươi đều phải nghe lời. Thế mà ngươi còn không biết điều muốn tấn công ta, có tin ta làm thịt ngươi không?”

Hứa Tử Dương bày ra vẻ mặt tiểu nhân, muốn tát Dương Ân một phát thật mạnh.

Lần này thì Dương Ân tránh được. Hắn trừng mắt nhìn Hứa Tử Dương lạnh lùng nói: “Đồ khốn, có bản lĩnh thì tát cho mạnh vào”.

Bây giờ, hắn đã ghi nhớ bộ dạng của Hứa Tử Dương vào trong lòng. Từ khi hắn vào ngục thì người này ba lần bốn lượt nhằm vào hắn, đến ngày thoát khỏi cảnh khốn khó này thì chắc chắn hắn sẽ báo thù.

Dương Ân hiểu rõ, chẳng qua Hứa Tử Dương chỉ là một nhân vật nhỏ bị người khác sắp sếp. Kẻ thù thật sự của hắn chính là Vương hầu hào môn.


Đáng tiếc, thù lớn còn chưa trả đã bị tiểu nhân gây khó dễ trước, tính mạng cũng khó giữ, khiến hắn vô cùng tiếc nuối!

“Còn dám hung dữ với ta, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết đấy?”, Hứa Tử Dương chế nhạo rồi lại đánh về phía Dương Ân.

Lúc này, giọng nói của Vạn Lam Hinh vang lên: “Làm cái gì mà chậm trễ vậy, còn chưa đưa người ra đây cho ta”.

Hứa Tử Dương không dám làm trái lời Vạn Lam Hinh, thu tay lại không đánh Dương Ân tiếp nữa mà quát mắng hắn: “Đi ra đây cho ta, Vạn cai ngục muốn gặp ngươi”.

Những ngục nô khác ở sau lưng Dương Ân thì hung hăng đẩy hắn về phía trước. Dương Ân không hề muốn ra gặp Vạn cai ngục chút nào, nhưng trong tình thế này, hắn không thể không cúi đầu trước kẻ mạnh mà đi tới.

Tiểu Man ở không xa nhìn thấy vậy thì vô cùng lo lắng. Cô ta bắt lấy Tiểu Hắc lo lắng nói: “Thiếu gia sẽ không có chuyện gì chứ”.

Cô ta không dễ gì mới tìm được chỗ dựa, nếu mất chỗ dựa này rồi thì cô ta cũng không sống tốt được. Huống hồ, cô ta đã âm thầm thích vị thiếu gia này.

Tiểu Hắc cũng cứ nhìn chăm chú theo hướng của Dương Ân, bộ dạng như nôn nóng lắm. Chân trước không ngừng cào cào thành vết trên mặt đất. Một luồng khí thù địch toát ra trên người nó, chắc chắn không phải thứ mà một con chó nhỏ có thể có được. Nhìn bộ dạng của nó, gần như là nếu Dương Ân gặp phải chuyện không may thì nó sẽ phát điên lên ngay được.

Dương Ân tới trước mặt Vạn Lam Hinh đang cưỡi trên lưng báo hoa, đứng thẳng người, đầu hơi cúi xuống khiến mái tóc che kín mặt, người khác nhìn thấy cũng khó mà nhận ra bộ dạng của hắn.


Hứa Tử Dương đạp vào khớp gối của Dương Ân, quát lên: “Thấy Vạn cai ngục mà không quỳ xuống hả, còn đợi đến khi nào!”

Hứa Tử Dương còn nhân cơ hội tra tấn Dương Ân.

Dương Ân chỉ khom lưng một nửa nhưng không thật sự quỳ xuống. Hắn đứng tấn Long Quy trấn thủy, hấp thu thủy huyền lực để phục hồi vết thương. Tư thế đứng cực kỳ vững vàng, cho dù Hứa Tử Dương là chiến sĩ cũng không đủ khiến hắn dễ dàng nhượng bộ.

“Quỳ xuống cho ta!”, Hứa Tử Dương cau mày rồi lại quát lên lần nữa, chân hắn không nhàn rỗi, lại đạp về phía Dương Ân.

“To gan!”, Vạn Lam Hinh chợt lên tiếng, đạp một cước vào không trung về phía Hứa Tử Dương, một ánh sáng màu xanh lam lóe lên, nặng nề đập vào mặt gã, “bốp” một tiếng, khiến gã xoay tại chỗ hai vòng, răng cửa rơi ra mấy cái.

Hứa Tử Dương bị đánh đến ngây người.

Những người khác cũng đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Lẽ nào, Vạn Lam Hinh đánh sai rồi?

“Vạn… Vạn cai ngục, ta…”, Hứa Tử Dương ôm mặt, vẻ mặt khổ sở muốn nói gì đó, nhưng Vạn Lam Hinh không thèm để ý tới gã, mà nhìn Dương Ân nói: “Ngẩng đầu lên”.


Dương Ân cúi đầu, khàn khàn cất giọng: “Mặt ta không sạch sẽ, sợ làm bẩn mắt của đại nhân cai ngục, vẫn nên cúi thì hơn”.

“Ta bảo ngươi ngẩng đầu, nghe thấy chưa!”, Vạn Lam Hinh bực bội hét lớn.

Dương Ân siết chặt nắm đấm, nói tiếp: “Đại nhân cai ngục thân phận ngàn vàng, sao lại tính toán với một ngục nô như ta”.

Vạn Lam Hinh không nói chuyện vô nghĩa với Dương Ân, cô ta nhảy trên lưng báo hoa xuống, nắm lấy cằm Dương Ân bắt hắn ngẩng mặt lên. Mái tóc của hắn tách sang hai bên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, hắn yếu ớt nói: “Lam Hinh tỷ, không phải tỷ đã biết trước rồi sao? Vì sao lại phải giẫm nát chút tôn nghiêm cuối cùng của ta. Lẽ nào thật sự muốn ta chết đi thì tỷ mới hài lòng sao?”

Đôi mắt đẹp của Vạn Lam Hinh sững lại, tay cô ta run run, thất thanh hô lên: “Ân đệ, tại sao lại là đệ!”

- -----------------





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.