Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 365: Hỏa Sơn Chỉ





“Ngươi chính là Dương Ân?”, sau khi nhìn thấy Dương Ân, Thai Thụy lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

Bà ta thật sự không ngờ Dương Ân lại trẻ như vậy, cho dù bộ dạng hiện tại của hắn có chút lôi thôi lếch thếch nhưng vẫn khó có thể che giấu được khí chất đặc biệt toát ra từ người này, như thể hắn giống như một khối vàng bị chôn vùi dưới đất vậy, bất kể ở đâu thì cũng đều sẽ phát sáng.

Một thiếu niên tuấn kiệt như thế, vậy mà lại đắc tội với vương hầu, thật là đáng tiếc!
“Phải, ta là Dương Ân, thẩm thẩm, bà là?”, Dương Ân nhìn về phía Thai Thụy hỏi.

Thai Thụy nghe thấy hai tiếng “thẩm thẩm” thì không vui, chẳng lẽ bà ta thực sự già như vậy sao?
“Thiếu gia, bà ấy là Thai trung tướng đại nhân!”, Tiểu Man kéo góc áo Dương Ân nhắc nhở, sợ Dương Ân nói năng bậy bạ sẽ đắc tội với người khác.

“Hóa ra là Thai trung tướng, thất lễ thất lễ!”.


Dương Ân chắp tay hành lễ.

“Miễn lễ, hiện giờ có một việc cần ngươi làm, đoàn trưởng ngươi nói sư tôn ngươi là một vị luyện dược sư tài ba, xem thử ông ta có thể luyện chế ra ngay một viên đan dược nối chi bị gãy hay không, chúng ta nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh!”, Thai Thụy đi thẳng vào vấn đề.

“Sư tôn ta?”.

Dương Ân hơi sững người, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của hoa hồng Tử thần, đầu óc quay cuồng, hắn lập tức hiểu được nguyên nhân bên trong, hắn vội vàng nói: “Đan dược nối chi thì ít nhất cũng phải là Đan Vương mới có thể luyện ra được, mức độ khó khăn này là không hề thấp!”
Dương Ân đã tiếp thu bài luyện đan cơ sở do Tiểu Hắc đã truyền dạy cho mình, trong đó chứa rất nhiều kiến thức về luyện đan, trong số đó có một loại đan dược tên là “Tiếp Cốt Đan”, so với Hoạt Cốt Đan, loại này còn cao hơn một bậc, thuộc về cấp ba Đan Vương.

Trong mắt Tiểu Hắc, Đan Vương cũng chỉ là một loại đan dược cấp thấp, thuộc về hạng luyện đan căn bản.

Nếu như những luyện dược sư khác mà biết được chuyện này, họ chắc chắn sẽ muốn quỳ liếm, bái Tiểu Hắc làm sư rồi.

Đối với luyện dược sư mà nói, Đan Vương đã là một loại đan dược cao cấp, là một hồng câu rất khó để vượt qua.

Luyện dược sư có thể luyện chế ra Đan Vương đều sẽ được tôn là “Dược Vương”, đại diện cho một niềm vinh dự hiển hách vô cùng cao quý.

“Vậy không biết sư tôn của ngươi có thể luyện chế không?”, Thai Thụy thấp thỏm hỏi.

Trong lòng bà ta cũng không hi vọng nhiều, nếu như chỉ là một viên linh đan, bà ta cảm thấy đối phương có thể luyện chế ra, nhưng đây lại là Đan Vương nên tuyệt đối không dễ dàng.

“Có chút khó!”, Dương Ân khó xử nói.

“Xem ra phải làm kiểu có bệnh vái tứ phương rồi!”, Thai Thụy nói với vẻ mặt thất vọng.


“Đừng có thừa nước đục thả câu nữa, được hay không được?”.

Hoa hồng Tử thần ở bên cạnh nói, nàng ta nhận ra được vẻ xảo trá ranh mãnh hiện ra từ khóe miệng của Dương Ân, tên tiểu tử này nhất định là muốn kiếm lời.

“Đoàn trưởng đã lên tiếng rồi thì sao ta dám nói không được nữa?”.

Dương Ân giữ thể diện cho hoa hồng Tử thần, dừng lại một chút, hắn ta nghiêm mặt nói: “Có điều thảo dược cấp vương khá khó tìm, nếu không chỉ có luyện đan thuật thôi, cũng là không bột đố gột nên hồ”.

“Cái này dễ thôi, chỉ cần có thể luyện được, thảo dược ở kho thuốc phía sau tùy ý ngươi chọn!”, Thai Thụy nói một cách dứt khoát.

“Được, đây là lời do chính Thai tướng quân nói đấy nhé!”, Dương Ân cười nói.

“Tất nhiên, vẫn mong quý sư tôn mau chóng ra mặt luyện đan, thời gian không chờ đợi bất cứ ai!”, Thai Thụy thúc giục.

“Sư tôn ta hành tung bất định, không phải ta muốn ông ấy xuất hiện là sẽ xuất hiện, cái này phải xem cơ duyên!”, Dương Ân đáp, dừng lại một chút hắn lại bổ sung thêm một câu: “Có điều, tướng quân yên tâm, sư tôn ta gần đây luôn muốn đến khảo nghiệm trình độ luyện đan của ta có tiến bộ hay không, ước tính trong khoảng ba đến năm ngày tới sẽ đến tìm ta!”
Thai Thụy cũng đành chịu, phận nhờ cậy người khác nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, bà ta phải mau chóng hồi phủ báo ngay cho nguyên soái, ít nhất còn có hy vọng.

Thai Thụy vội vàng rời đi, hoa hồng Tử thần hỏi Dương Ân: “Thực sự có thể nối liền chân tay đã bị đứt gãy sao?”
“Chỉ cần có đủ dược liệu là có thể!”.

Dương Ân rất tự tin đáp.

“Vậy thì tốt, người bị gãy cánh tay là ngũ hoàng tử, chuyện này ngươi để tâm một chút, có thể sẽ là cơ hội cho ngươi!”.

Hoa hồng Tử Thần nhắc nhở.


“Là hắn sao?”, Dương Ân ngạc nhiên nói.

“Ngươi quen ngài ấy?”
“Cũng coi như là quen biết, yên tâm, chuyện của hắn thì cứ giao cho ta! Có điều cô phải nói với bọn họ giữ gìn cánh tay bị gãy cho thật tốt, nếu như bị thối rữa, ta cũng đành bó tay”.

“Điều này là chắc chắn, phải rồi, đan dược ngươi luyện chế thì chắc chắn sẽ được báo đáp!”
...!
Hoa hồng Tử thần lần lượt kể cho Dương Ân nghe những lợi ích mà bản thân nàng ta lấy được từ đại tướng quân.

Dương Ân khá hài lòng với sự bắt bí có chừng có mực của hoa hồng Tử thần, ngoài việc giành lấy được lợi ích cho quân đoàn, hắn cón có được rất nhiều dược liệu, từ giờ hắn không cần lo âu khi luyện đan nữa rồi.

“Mấy chuyện này thì cô cứ xem mà làm, trở về nhớ sai người mang dược liệu đã sơ chế đến cho ta là được, ta đi tắm trước!”.

Dương Ân cảm thấy toàn thân hơi ngứa ngáy, sau khi nói một câu với hoa hồng Tử thần xong, liền vội vàng sai người lấy nước cho hắn tắm gội.

Hoa hồng Tử thần ngây người một lúc, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc ai mới là đoàn trưởng đây?”
Nếu như là những thuộc hạ khác nói với nàng ta như vậy, nàng ta sẽ tát cho đối phương một cái nát mặt, nhưng đối với Dương Ân, bất kể như thế nào nàng ta cũng đều không thể nổi giận được.

Vào ngày này, một phần quân tư từ chỗ hậu thương đã được chuyển vận cho quân đoàn Tử thần..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.