Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 387: Dương Ân Chính Là Huynh Đệ Của Ta





Cánh tay gãy của Ngũ hoàng tử đã liền lại.

Đây là một chuyện đại hỉ.

Tiếp Cốt đan của Dương Ân cho có hiệu quả vô cùng kinh người, chỉ trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi đã giúp Ngũ hoàng tử hồi phục lại như lúc đầu.

Đây chắc chắc là chuyện vui đáng chúc mừng.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng các đại lão trong quân đều tan biến, cuối cùng cũng không lo lắng phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ hoàng thất nữa.

Phần Thiên Hùng vung tay lên nói ngay tại chỗ: “Dương Ân dành được 1 triệu điểm quân công, sở hữu đãi ngộ cấp tướng trong quân”.

“Đa tạ nguyên soái”, Dương Ân không kinh ngạc cũng không vui mừng mà đáp lời.


Đương nhiên là hắn tin tưởng Tiếp Cốt đan của Tiểu Hắc không có vấn đề gì, có thể giành được phần thưởng này cũng trong dự liệu của hắn.

Hắn có thể dùng những quân công này mang đi đổi binh khí chiến đấu, cũng có thể đi đổi thuốc hoặc kỹ thuật chiến vân vân.

Dương Ân tạm thời không muốn những thứ này, cho nên hắn cũng không cảm thấy vui mừng cho lắm.

Ngũ hoàng tử lại trịnh trọng tuyên bố với mọi người: “Sau này, Dương Ân chính là huynh đệ của Đường Thần Thành ta, mong chúng tướng quân phải đối đãi với hắn thật tốt”.

Ngũ hoàng tử đã coi Dương Ân thành cha mẹ tái sinh của mình.

Nếu không có Tiếp Cốt đan của Dương Ân nối liền cánh tay đã đứt của hắn ta thì hắn ta không chỉ không có cách nào tham gia tu luyện thế lực trấn quốc, mà sẽ ảnh hưởng tới địa vị của hắn ta trong hoàng thất.

Nói không chừng còn sa sút thành vương tử thông thường, đây tuyệt đối không phải là điều hắn ta muốn thấy.

Cho dù hắn ta biết tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà Dương Ân, hắn ta cũng biểu thị sẽ giúp đỡ Dương Ân.

Nhưng khi cánh tay mình được nối liền lại, không cảm nhận thấy bất kỳ điều gì không ổn, hắn ta quyết định coi Dương Ân là anh em mà đối đãi.

Hắn ta không đơn thuần vì cảm ơn mới làm vậy, điều quan trọng là coi trọng tiềm lực sau lưng Dương Ân.

Dương Ân có một vị sư tôn Dược Vương hàng thật giá thật, mà từ trong lời nói mập mờ của đám Phần Thiên Hùng thì hắn ta càng cảm thấy vị sư tôn này của Dương Ân không hề đơn giản.

Như thế mới đáng để hắn ta bỏ vốn lớn để lôi kéo.

Phần Thiên Hùng nghe thấy Ngũ hoàng tử nói câu này thì không khỏi có cái nhìn cao hơn về Ngũ hoàng tử, trong lòng thầm than: “Con rồng cháu tiên, không có kẻ nào ngu ngốc”.

Nam Tề Tần thì đứng cạnh nói: “Ngũ hoàng tử yên tâm, ta sẽ đối xử với hắn như con mình”.

Bây giờ, Nam Tề Tần nhìn Dương Ân như nhìn con rể quý, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.


“Quả thật là Dương Ân không tệ, ta cũng rất muốn giao con gái ta cho hắn đấy”, Tào Kiến Đạt phụ họa nói.

Những trung tướng khác cho dù nhìn Dương Ân thuận mắt hay không thì đều nói vài lời nịnh nọt hắn.

Bọn họ không biểu hiện quá lộ liễu, vẫn phải giữ phong độ tướng lĩnh.

Trong lòng họ đều hiểu rõ, sau này phải thay đổi cách nhìn với Dương Ân mới được.

Dương Ân bị bọn họ nhìn chăm chú thì cảm thấy khắp người không thoải mái, vội vàng nói: “Nếu Ngũ hoàng tử không có vấn đề gì thì ta xin phép đi trước”.

Trong đầu Dương Ân hiểu rõ, những người này thay đổi cách nhìn với hắn là vì đan dược của hắn, mà không phải do cá nhân hắn.

Cho nên, hắn bắt buộc phải nhanh chóng nâng cao tất cả năng lực của mình mới là đạo lý.

Đương nhiên là Dương Ân không đi được.

Phần Thiên Hùng sai người bày tiệc chúc mừng, chúc mừng ngũ hoàng tử hồi phục như lúc đầu.

Trải qua sự việc lần này, Ngũ hoàng tử cũng trưởng thành lên không ít.

Hắn ta tỏ ra chúc mừng thì cũng được nhưng không nên làm quá lớn, chỉ cần làm bữa tiệc nhỏ trong doanh trại.

Hắn ta vẫn phải nghỉ ngơi một hồi.

Trong bữa tiệc chúc mừng, chúng tướng lấy Ngũ hoàng tử làm trung tâm, Dương Ân vốn muốn khiêm tốn, nhưng Ngũ hoàng tử lại kéo hắn uống mấy chén, luôn muốn gọi huynh kêu đệ với hắn.

Hắn muốn khiêm tốn cũng không được.

Sau ba tuần rượu, mọi người đều tản đi hết, một trận sóng gió cũng coi như hoàn mỹ hạ màn.


Khi Dương Ân đang trên đường quay về thì Tào Kiến Đạt lại một lần nữa lôi kéo hắn, hỏi Dương Ân để lấy Tiếp Cốt đan.

Dương Ân đành thoái thác còn cần hai ngày nữa, điều này khiến Tào Kiến Đạt cảm thấy sốt ruột phát điên lên.

“Dương Ân, ngươi có thể bảo lệnh sư nhanh hơn chút được không.

Ngươi xem ngày mai có thể đưa cho ta thuốc không, huyền linh thạch và thảo dược ta đều chuẩn bị hết rồi, lúc nào cũng có thể đưa tới lều của ngươi”.

“Tối qua, sư tôn của ta luyện đan một đêm, thân thể của người già như ông ta làm sao mà chịu được.

Ông đưa đồ tới chỗ ta trước, ta sẽ dốc sức thúc giục”.

Tào Kiến Đạt biết sức mạnh thực lực của sư tôn Dương Ân, ông ta sao có thể tin được thân thể của đối phương không chịu nổi chứ nên lại hạ giọng tiếp tục cầu xin.

Đương nhiên Dương Ân nhân dịp nói rằng kỹ thuật cấp vương của ông ta đưa không đầy đủ, Tào Kiến Đạt lập tức hiểu lý do, nhưng ông ta cũng bất lực.

Đây vốn là kỹ thuật cấp vương mà ông ta vô tình có được, nếu có toàn bộ thì sao lại đưa cho Dương Ân như thế chứ.

“Dương Ân, chỉ cần ngày mai ngươi đưa Tiếp Cốt đan cho ta thì tương lai có chuyện gì cần đến lão Tào ta, thì ta tuyệt đối không nói hai lời”, Tào Kiến Đại vỗ ngực nói.

Dương Ân trầm tư một lát rồi nói: “Thế này nhé, ông đưa cho ta một bộ chiến giáp phòng ngự cảnh giới cấp tướng hoàn thiện, và một vài binh thư thì ta trở về sẽ cầu xin sư tôn của ta luyện đan, ngày mai đưa cho ông, thế nào?”
“Được, một lời đã định”, Tào Kiến Đạt không cần nghĩ mà đồng ý luôn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.