Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 41: Bàn tay máu





Dương Ân trút hết nỗi khổ với Vạn Lam Hinh, Vạn Lam Hinh thì chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại phụ họa vài câu, chủ yếu là cảm thấy tức giận thay cho Dương Ân, giống như chị em ruột vậy, quan tâm vô cùng.

Tối nay, bọn họ uống say mèm.

Với thực lực của Vạn Lam Hinh thì có thể dễ dàng ép được rượu ra ngoài, nhưng cô ta không làm vậy. Cô ta ôm Dương Ân rồi ngã vật lên giường, Dương Ân cũng say đến mơ hồ, ôm lại Vạn Lam Hinh, cả hai cùng ngã xuống giường.

Bọn họ không biết bản thân đã quấn quít cạnh nhau kiểu gì, ánh trăng ngoài cửa sổ đã trốn vào tầng mây, như đang xấu hổ. Những con côn trùng cũng đều ngừng kêu, vạn vật đều trốn vào trong yên tĩnh.



Tại hang sâu của khu 8, Vạn Thiên Long, Triệu Trường Đao và Liệt Phong đã tiến vào sâu trong đó, đồng thời số người đi theo họ đã bị tiêu diệt mất phân nửa. Huyết sát khí ở đây quá đáng sợ, đủ để ăn mòn tâm trí của con người, khiến họ mất đi lý trí và tự chém giết lẫn nhau.


Vạn Thiên Long, Triệu Trường Đao và Liệt Phong có năng lực mạnh hơn nên mới không phải chịu quá nhiều ảnh hưởng, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn hắn sẽ không chịu được mất.

Vạn Thiên Long rút ra một viên ngọc trừ tà, thúc đẩy lực lượng chèn ép phần lớn lực huyết sát thì mới giúp phần còn lại sống sót được.

Bọn họ đã tiến rất gần đến đàn tế máu rồi, còn nhìn thấy địa linh tuyền ở xung quanh. Hơn nữa, bọn họ lại thấy những bộ xương trắng chất thành đống đáng sợ. Có lang yêu, hùng yêu, cả hổ yêu, lẫn người thường… Xương cốt ở khắp nơi, sát khí lan tỏa, cực kỳ đáng sợ.

“Không ổn, đây là huyết tế trận, là nơi cực kỳ nguy hiểm, chúng ta phải ra ngoài ngay lập tức!”, Vạn Thiên Long hô lên thất thanh.

Vạn Thiên Long là người có năng lực mạnh nhất nhà ngục này. Khi nhìn thấy trận này, sắc mặt ông ta trắng bệch, những người khác thấy thế bèn vội vàng đi theo Vạn Thiên Long rời khỏi đó, nhưng mọi chuyện đã quá chậm trễ.

Đột nhiên có rất nhiều khí huyết sát nổi lên, như sói, như gấu, như hổ, điên cuồng hướng về phía nhóm người Vạn Thiên Long.

Đó là những thứ được ngưng tụ từ lực huyết sát, chủ yếu công kích vào linh hồn, tinh thần con người, khiến người ta không thể ngăn cản.

Aaaaaa!!!

Một số người thì ôm đầu hét lớn, cho dù viên ngọc trừ tà của Vạn Thiên Long đã che chắn cho họ.

“Cút hết đi cho ta!”, Liệt Phong gầm lên, hai tay không ngừng đấm ra từng đợt cuồng phong, đuổi cho đám bóng huyết sát kia bay đi.

Triệu Trường Đao dùng trường đao chém hết bốn phía, dã tâm của ông ta cực lớn, ánh mắt luôn nhìn về phía đàn tế máu. Ông ta xông lên như yến, mặc kệ đám bóng huyết sát đó, hội tụ toàn bộ sức lực lên trường đao rồi chém thẳng vào đàn tế máu.

“Không!”, Vạn Thiên Long kêu lên thất thanh.


Tiếc là ông ta đã quá chậm, Triệu Trường Đao đã chém ra rồi.

Vào lúc ánh đao của Triệu Trường Đao rơi xuống đàn tế máu, có một bàn tay máu đột ngột bò lên, bắt lấy và bẻ gãy ánh đao của Triệu Trường Đao, hơn nữa còn nhanh chóng bắt lấy ông ta. Triệu Trường Đao lộ ra vẻ sợ hãi, điên cuồng lui về sau nhưng không còn kịp nữa.

Bàn tay máu này rất lớn, ôm trọn lấy Triệu Trường Đao. Bàn tay đó bóp Triệu Trường Đao thành một vũng máu, ông ta còn chẳng kịp kêu lên cái gì mà đã chết thẳng cẳng.

Máu tươi của ông ta bắn ra như pháo hoa, rơi trên các huyết hồn, thật sự rất kinh dị.

“Phó… Phó ngục Triệu chết rồi, thật… thật đáng sợ”.

“Mau chạy đi, đây là một hung vật ta không thể chống lại”.

“Rốt cuộc nó là cái quái gì vậy, đáng sợ quá, mau chạy thôi, nếu không sẽ mất mạng đấy!”



Rất nhiều lính gác ngục đều sợ hãi, ai nấy đều điên cuồng chạy ra ngoài.

“Khốn kiếp. Sao lại có một con Huyết Vương thế này chứ, xem ra nơi này có không ít bí mật đây”, Vạn Thiên Long thầm kinh ngạc.

Ông ta thúc đẩy sức mạnh của viên ngọc trừ tà lên đến mức cao nhất, hoàn toàn nhốt mình bên trong, tránh thoát được rất nhiều lực huyết sát, cũng mặc kệ sống chết của đám người kia. Dù gì Triệu Trường Đao cũng đã nộp mạng cho cái đám kia rồi.

Thế nhưng, huyết tế đã được khởi động thêm một lần nữa, đám hung vật trong đàn tế máu đã hoàn toàn khôi phục, huyết trận ở khắp nơi cuộn trào lên, từng tia máu sắc như kiếm lại dữ như hung thú không ngừng công kích. Nếu không thể phòng thủ thì chỉ có thể dựa vào sự né tránh của mỗi người.


Liệt Phong không dám mạo hiểm mà nói với Vạn Thiên Long: “Ngục trưởng, huynh mau quay lại đi, đó là Huyết Vương đấy, không đấu lại được đâu!”

“Liệt Phong, đệ mau quay về đi, thay ta trông coi nhà ngục. Nếu 7 ngày nữa ta chưa ra ngoài thì đệ tạm thời thế vị đi!”, Vạn Thiên Long như đang để lại di ngôn, sau đó lại bổ sung: “Thay ta chăm sóc cho con gái của ta nhé”.

Vạn Thiên Long nói xong, cả người bùng nổ, xông vào bên trong. Huyền khí sáng lên chói mắt, trường kiếm trong tay mang theo kiếm ảnh bá đạo, chém về phía đàn tế máu.

Vạn Thiên Long không hổ là người mạnh nhất ngục, đạt đến cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, đánh tan bàn tay máu đó ra.

Vạn Thiên Long không dám đắc ý, ông ta hít một hơi, rồi phá vỡ đàn tế máu.

Huyết khí của đàn tế máu xộc lên, hai bàn tay máu đồng thời vươn ra bắt lấy Vạn Thiên Long, kéo ông ta vào trong đàn tế máu rồi biến mất không thấy tung tích nữa.

Liệt Phong quay lại, thấy cảnh này thì cười lạnh lùng, trong lòng vui sướng: “Sau này sơn ngục chính là thiên hạ của ta rồi, ha ha!”

- -----------------





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.