xDương Ân chậm rãi bước tới và nói: “Các ngươi không được giết tỷ tỷ của ta, nhưng các ngươi sẽ phải dùng mạng sống của mình để trả giá cho tội lỗi về những gì tỷ ấy phải chịu!”
“Chắc chắn là do hắn làm, giết hắn!”, Hoàng Phủ La Sát ra lệnh cho những người xung quanh.
Đúng lúc đó, một tên Man Vương bước lên trước: “Các ngươi lùi lại, hắn là vương giả, các ngươi không phải đối thủ của hắn, để ta giải quyết tên tiểu tử kiêu căng ngạo mạn này!”
Đây là một tên Man Vương sơ cấp, trên tay cầm một chiếc chùy nặng nề, mặc một chiến giáp màu vàng đất, toàn thân toát ra khí thế bá đạo, mắt nhìn chằm chằm Dương Ân, không cho hắn tiến lên nửa bước.
Dương Ân không quan tâm tới đối phương, vẫn đi tới từng bước, xuất ra ý chí Tử thần, đây là ý chí cực kỳ thuần túy, một khi đụng vào, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
“Tên tiểu tử, đi chết đi!”, Man Vương hét lên một tiếng, vung cây chùy của mình đập vào Dương Ân.
Cây chùy này rơi xuống giống như một chòm sao, sức mạnh đáng sợ đủ để phá hủy một ngọn đồi nhỏ.
Nhưng đáng tiếc, gã ta vừa mới vung được một chiêu này, ý chí Tử thần của Dương Ân đã tràn vào huyệt Thần đình của gã ta, khiến cho gã ta cảm nhận được mùi vị của sự chết chóc, trong đầu hiện lên ký ức suýt bị voi dẫm chết hồi nhỏ.
Đây không phải là ảo giác, mà là cảm giác khi cận kề cái chết trong quá khứ được gợi lên từ huyệt Thần đình, vẫn khiến gã ta cảm thấy như lạc vào cảnh giới kỳ quái, khó có thể quên được.
Ngay khi gã ta đờ người ra, Dương Ân khép ngón tay lại, huyền tinh khí Sương Tuyền liền lao ra khỏi cơ thể, hơi nước chụm lại tứ phía, ngưng tụ thành một đạm kiếm khí rồi chém đi.
Ánh sáng từ thanh kiếm lập lòe, kiếm khí như cầu vồng, kiếm quang sắc bén cắt mưa, chém bay một cái đầu lâu, máu tươi chảy xuống như mưa.
Giết vương giả chỉ bằng một kiếm!
Có thể thoải mái tiêu sái giết một tên Man Vương như vậy thật khiến ai cũng phải chấn động.
Tất cả mọi người còn chưa hoàn hồn, Dương Ân đã tiến lên một bước, xông thẳng vào hàng đầu tiên nơi có những tên tướng Man trẻ tuổi, bắt đầu cuộc sát phạt của mình.
Những tên tướng Man nhanh chóng bị ý chí Tử thần tấn công, bọn chúng dại ra, thậm chí là gương mặt vặn vẹo, hoảng sợ, linh hồn giống như bị tổn thương nghiêm trọng, cảm thấy mình như đã chết đi.
Cấp bậc của Dương Ân được nâng cao, đóa hoa Thần đình phát triển, ý chí Tử thần bám vào cánh hoa cũng phát triển, đã không còn có thể so sánh với ý chí ban đầu, đến cả vương giả cũng không thể chịu nổi ý chí này, huống chi là một võ giả cảnh giới cấp tướng.
Dương Ân vẫn ngưng tụ huyền tinh khí Sương Tuyền thành kiếm Sương Tuyền, bắt đầu cuộc giết chóc tàn nhẫn của mình.
“Dùng máu của các ngươi, để rửa sạch vết thương trên người tỷ tỷ của ta đi!”.
Dường như Dương Ân đang ngâm nga, đang nguyền rủa.
Thanh kiếm của hắn giống như lưỡi hái của Thần Chết, quét qua những tên tướng Man trẻ tuổi, từng cái đầu lâu bay ra khỏi cơ thể.
Trong nháy mắt, mấy chục cái đầu lâu bay xa, khiến những tên vương giả nhìn mà ngây người.
Hoàng Phủ Chiến Hùng và đám Man Vương tất nhiên sẽ phản ứng kịp, trong đó Thạch Sa Phong lao lên trước và hét lên: “Không được giết người của tộc ta!”
Sức mạnh vương giả cao cấp của Thạch Sa Phong là một trong mười đại vương của tộc Man di, sức chiến đấu tất nhiên không cần nói, ông ta đích thân ra tay ngăn cản không cho Dương Ân thêm cơ hội giết người.
“Ông chính là đối thủ của ta!”.
Dương Ân còn chưa kịp so tài với Thạch Sa Phong, hoa hồng Tử thần đã lao ra khỏi đội quân Đại Hạ rồi hét lên.
Hoa hồng Tử thần đạt tới cảnh giới địa hải cao cấp, tương đương với sức mạnh của Thạch Sa Phong, cũng không cần phải sợ hãi Thạch Sa Phong nữa.
Hai người bọn họ khai chiến, những người khác làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa.
Hoàng Phủ Chiến Hùng ra lệnh dứt khoát: “Chiến đấu!”
Ông ta vừa dứt lời, đại quân tộc Man di đã tổng tấn công.
Phần Thiên Hùng cũng biết trận chiến này là điều không thể tránh khỏi, may mà phía họ có Dương Ân là nhân tố không xác định, có lẽ đó chính là cơ hội để bọn họ lật ngược tình thế, ông ta xua tay rồi hét lên: “Tử chiến!”
Hai thống soái ra lệnh, hai đoàn binh mã liền vang lên tiếng chém giết, thiên binh vạn mã phi nước đại chấn động cả trận địa.
Người đi trước tất nhiên sẽ là người đầu tiên xông lên, bọn họ hoàn toàn quên đi chuyện sống chết, hiện tại chỉ có giết kẻ địch mới là chuyện quan trọng nhất.
Dương Ân thì không bị ảnh hưởng bởi khí thế của hai đoàn quân, trong mắt của hắn chỉ có Vạn Lam Hinh, mục tiêu của hắn là cứu cô ta, còn những người xung quanh cô ta thì đều trở thành người chết.
Hắn bước lên một bước, liền chém bay vài cái đầu người nữa, những tên tướng Man kia giống như những con rối, bị ảnh hưởng bởi ý chí Tử thần, hòn toàn không có sức chống đỡ.
Dương Ân quả thật đúng với sư bá đạo của câu “Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành!”
Hoàng Phủ La Sát thấy Dương Ân liên tục chém giết, đã từ từ lại gần mình.
Khuôn mặt hắn ta lộ ra vẻ hoảng sợ, không hề do dự mà vội tóm lấy tay của Vạn Lam Hinh, chỉ có như vậy mới khiến hắn ta có cảm giác an toàn.
Nhưng đáng tiếc, đúng lúc đó, bên cạnh Vạn Lam Hinh như có một sức mạnh vô hình ngăn hắn ta lại, khiến hắn ta không thể lại gần.
“Đáng chết, chuyện gì thế này?”.
Hoàng Phủ La Sát tức giận chửi bới, hắn ta rút binh khí chiến đấu ra, hùng hổ gào lên: “Ta là dũng sĩ đứng đầu, dù có là vương giả, ta cũng sẽ giết hắn!”
Dương Ân đứng ở xa lạnh lùng nhìn hắn ta, khiến hắn ta có cảm giác như rơi vào hầm băng, có cảm giác ngột ngạt khó thở, khiến cho hắn ta không có bất cứ suy nghĩ chống đối nào.
“Tỷ, ta đến đây!”.
Dương Ân hướng ánh mắt về phía Vạn Lam Hinh, nói với sự dịu dàng vô tận..