Hỏa lôi.
Ai mà ngờ được Vi Điển lại còn chiêu hiểm độc như thế.
Hỏa lôi là loại thuốc nổ được chế tạo đặc biệt, có sức sát thương cực kỳ mạnh.
Thứ này chỉ có thế lực của giới siêu phàm mới chế tạo ra được, rất hiếm thấy trong phạm vi khu vực của người thường.
Hỏa lôi của Vi Điển lại không phải là hỏa lôi thật sự mà là đồ giả, uy lực kém hơn hỏa lôi chân chính rất nhiều nhưng vẫn có thể nổ chết một vương giả sơ cấp.
Cái này là do Vi Điển vô tình lấy được sau khi giết một tướng Man, lão ta vẫn luôn giấu trong người không dùng, chỉ chờ đến lúc cấp bách thế này mới lấy ra dùng.
Lần này, lão ta bị Dương Ân ép đến đường cùng nên không thể không dùng.
Lúc cho hỏa lôi nổ tung, Vi Điển lập tức lùi về sau, giáp huyền khải lượn lờ trên thân để bảo vệ cơ thể nhưng cuối cùng lão ta vẫn bị sóng xung kích của vụ nổ đánh bay văng ra xa, giáp huyền khải vỡ vụn, may mà không bị thương nặng gì.
Trương Hùng cũng giật mình, ông ta đứng cách Dương Ân một khoảng nhưng vẫn bị ảnh hưởng.
Tầm ảnh hưởng của vụ nổ đó như làm thủng màng nhĩ của ông ta, cơ thể cũng bị sóng khí cuốn văng ra xa.
“Dương tướng quân!”, Trương Hùng bò dậy thất thanh gọi.
“Ha ha, đừng gọi nữa, hỏa lôi có thể nổ chết vương giả, tên đó…”, Vi Điển nở nụ cười đắc ý nói.
Nhưng lão ta chưa nói hết câu thì cổ họng như bị nghẹn lại, vẻ mặt cứng đờ, không thể nói nên lời.
“Cười đi, ông cứ cười tiếp đi!”, Dương Ân không hề hấn gì mà đứng trước mặt Vi Điển.
Vi Điển lại nặng nề quỳ xuống, liên tục dập đầu với Dương Ân nói: “Vi Điển đáng chết, Vi Điển đáng chết, xin Dương thiếu tha mạng, xin Dương thiếu tha mạng…”
Bộp bộp!
Vi Điển ra sức dập đầu xuống đất khiến mặt đất bị thủng ra một cái hố nhỏ, trán lão ta dính đầy máu, có vẻ như lần này lão ta sợ thật rồi.
Dương Ân không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhấc chân giẫm lên đầu đối phương.
Mặt Vi Điển dính sát dưới đất không ngước lên được, lão ta không ngừng vùng vẫy.
Dù lão ta đã là cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp nhưng không thể nào thoát ra khỏi bàn chân của hắn.
“Còn cái gì nữa thì lấy ra dùng hết luôn đi!”, Dương Ân mặt không cảm xúc nói.
Trương Hùng vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Ân, thầm cảm thán: “Quả nhiên là vương giả thiếu niên, Vi Điển tự tìm chết rồi!”
Ban đầu ông ta không dám nghĩ rằng Dương Ân có thể trở thành vương giả trong thời gian ngắn như thế, bây giờ thì ông ta không thể không tin.
Dù sao lúc nãy, chính ông ta cũng đã tự mình cảm nhận uy lực của hỏa lôi.
Nếu đổi thành ông ta thì chắc cơ thể đô con đã thành một vũng máu rồi, thế nhưng Dương Ân lại chẳng bị ảnh hưởng gì bởi hỏa lôi.
Ngoài lý do hắn là vương giả, ông ta không nghĩ ra được lý do khác.
Dương Ân dùng sức giẫm đầu Vi Điển xuống khiến miệng lão ta dính toàn là đất, lính gác ngục xung quanh nhìn cũng cảm thấy hả lòng hả dạ.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã chịu quá nhiều sự uất ức.
Bây giờ Vi Điển cũng đã gánh chịu hậu quả, họ có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dương Ân không giẫm chết Vi Điển ngay mà nhấc chân lên, sau đó đá một cú vào vai khiến lão ta bị đá văng ra như chó.
“Cho ông thêm một cơ hội nữa để tự cứu mình!”, Dương Ân bình tĩnh nhìn Vi Điển nói.
Vi Điển nào còn cách nào để tự cứu nữa đâu, lão ta đã thấy Dương Ân sẽ không bỏ qua cho mình bèn gào lên: “Ông đây liều mạng với ngươi”.
Lão ta dùng hết sức lực lao về phía Dương Ân, uy lực đó không hề nhỏ nhưng tiếc là chẳng hề hấn gì với Dương Ân.
Dương Ân khẽ lắc đầu, sau đó lại đá thêm một cú nữa vào người lão ta, mũi chân như chiếc roi dài khẽ lướt qua, trúng ngay vào đầu Vi điển.
Trương Hùng thấy Vi Điển bị đá chết thì nuốt nước bọt, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, vui mừng nói: “May mà không gây khó khăn gì nhiều cho Dương thiếu”.
Vi Điển vừa bị đá chết, Vạn Lam Hinh, Khỉ Gầy và Lục Trí cũng chạy đến.
Một ngàn năm trăm người ngựa của quân đoàn Tử thần đứng xung quanh cửa ra vào sơn ngục.
Vạn Lam Hinh mặc bộ đồ tướng, dáng đứng thẳng tắp, vẫn uy vũ và xinh đẹp như thế.
Khỉ Gầy mặc một bộ chiến giáp thiếu tướng, cơ thể gầy gò không tạo lên nổi khí thế oai hùng gì nhưng đôi mắt chốc chốc lại dấy lên ngọn lửa đó lại vô cùng sắc bén, khiến đám lính gác ngục đó không dám nhìn hắn ta.
Còn Lục Trí thì không cần nói nữa, mặc dù hắn ta mặc chiến giáp nhưng vẫn không hề có khí chất của đàn ông mà ngược lại giống mấy cô gái giả trai hơn, sức hấp dẫn chẳng hề kém cạnh Vạn Lam Hinh.
Hắn ta và Vạn Lam Hinh mà đứng cùng một chỗ thì chẳng khác nào “Cặp chị em Vân- Kiều”.
“Có lính gác ngục chạy trốn, mau chặn chúng lại!”, Vạn Lam Hinh ngồi trên ngựa ra lệnh.
Cô ta vốn là một trong các trưởng ngục của sơn ngục, sao cô ta có thể không nhìn ra động thái bất thường của đám sơn ngục được.
Binh lính của quân đoàn Tử thần bất động, Vạn Lam Hinh là Thiên Phu Trưởng thì thế nào, cô ta cũng không phải là người của quân đoàn Tử thần nên họ không nghe lời cô ta.
“Các ngươi bị điếc à? Người này là tỷ tỷ của đoàn trưởng, các người dám không nghe lệnh của cô ấy sao?”, Lục Trí bực bội quát lên với binh lính quân đoàn Tử thần.
Lúc này, binh lính quân đoàn Tử thần mới nhanh chóng bao vây đám lính gác ngục đang chạy trốn đó..