Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 504: Đối Luyện Với Mộng Băng Tuyết





Trương Hùng nhìn thấy liền kìm nén kích động nói: "Cái này...!cái này thật sự muốn tặng cho ta sao?"
“Chỉ cần ông dám lấy, thì nó chính là của ông”, Dương Ân gật đầu.

Trương Hùng đấu tranh một lúc, sau đó quỳ xuống nói với Dương Ân: "Trương Hùng sẵn sàng làm hết sức mình vì Dương tướng quân".

Lúc trước, khi ông ta và Vạn Lam Hinh ôn lại chuyện xưa, Vạn Lam Hinh đã tiết lộ thân phận của Dương Ân là dược vương, điều này đã khiến cho ông ta vô cùng kinh ngạc, bây giờ Dương Ân lại muốn chiêu mộ ông ta, ông ta làm sao có thể từ chối?
Dương Ân đỡ Trương Hùng dậy và nói: "Trưởng ngục Trương, ông rất tốt, viên đan dược này là của ông".

Trương Hùng cũng xem như là một nhân vật có tầm cỡ, Dương Ân chiêu mộ ông ta, không nhất thiết cần ông ta làm nhiều việc lúc này, nhưng trong tương lai có thể sẽ có chỗ hữu dụng.

Phá Huyệt đan có thể là thứ rất quý đối với người khác, nhưng đối với hắn thì nó chẳng là gì cả.


Trương Hùng vui vẻ nhận lấy Phá Huyệt đan, với viên đan dược này, ông ta có thể tiến thêm một bước, càng có thể củng cố vị trí trưởng ngục của mình chắc chắn hơn.

“Ông đừng lo lắng về chuyện trưởng ngục.

Ta trở về nói chuyện với nguyên soái, chỉ cần ông ta gật đầu thì căn bản sẽ không có chuyện gì”, Dương Ân lại nói.

“Cảm ơn Dương tướng quân”, trong lòng Trương Hùng đã hoàn toàn nhẹ nhõm.

Dương Ân không ở với Trương Hùng lâu thêm nữa, nói vài câu thì hắn liền rời đi.

Dương Ân bay lên đỉnh núi, nhẹ giọng nói: "Băng Tuyết, đi ra đây đi".

Hắn vừa dứt lời thì đã có một bóng người giống như một bóng ma lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn, đó không phải là Mộng Băng Tuyết đã trốn trong bóng tối để bảo vệ hắn sao?
Mộng Băng Tuyết vẫn mặc quần áo trắng, tóc dài xõa tung che đi khuôn mặt xinh đẹp, nếu nhìn thấy bộ dạng của cô ta vào ban đêm, nhất định ai cũng sẽ coi cô ta là một nữ quỷ.

Mộng Băng Tuyết đã có chút thay đổi, trên gương mặt của cô ta đã có thêm nhiều khí huyết, cả người cũng không còn quá băng hàn, đã rất gần với nhiệt độ của người bình thường, hơn nữa cô ta còn có thể tự kìm nén khí tức của mình, nếu không thì khi cô ta toát ra toàn bộ năng lượng của mình, ngay cả bậc vương giả cũng sẽ không chịu nổi.

.

||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||
Dương Ân nhẹ nhàng vén tóc Mộng Băng Tuyết ra, dịu dàng hỏi: "Đi theo có cực không?"
Mộng Băng Tuyết nhẹ lắc đầu, súc tích nói hai chữ: "Không cực".

“Có cô, ta thật sự rất an tâm, nhưng ta không biết sau khi linh hồn của cô hoàn toàn hồi phục thì cô có thể tiếp tục bảo vệ ta như thế này hay không”, Dương Ân nhẹ nhàng thở dài nói.

Trong suốt thời gian này, Mộng Băng Tuyết đã canh giữ cho hắn cả ngày lẫn đêm, ngay cả khi hắn ngủ và thiền định, hắn cũng mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của cô ta.


Cô ta giống như cái bóng của hắn, ẩn mình ở khắp mọi nơi, khiến cho hắn rất cảm động.

“Bảo vệ!”, Mộng Băng Tuyết hơi cứng rắn đáp lại.

"Có lời này của cô thì ta an tâm rồi, cho dù sau khi hồi phục cô có còn bảo vệ ta hay không, thì ta cũng sẽ dốc toàn lực giúp linh hồn của cô hồi phục", Dương Ân vô cùng trịnh trọng nói.

Cô ta là một cô gái đáng thương, còn hắn là một thiếu niên cô độc, hai người đều có chỗ tương tự, đó chính là có nhà mà không thể trở về, có người thân mà không thể gặp lại, vậy cũng xem như là đồng bệnh tương liên.

Dương Ân đưa tay ra và nói với Mộng Băng Tuyết: "Chúng ta đối luyện một chút đi".

Mộng Băng Tuyết không nói lời nào, ống tay áo đã đánh về phía Dương Ân trước.

Cô ta không sử dụng bất kỳ loại huyền khí nào, nhưng chiêu thức này vẫn khá sắc bén.

Dương Ân thủ thế đơn giản, hạ thấp tấn, đánh ra một quyền.

Một quyền này cũng không chứa huyền khí, tốc độ cũng không nhanh, trong mắt người khác thì có vẻ là một quyền đánh thẳng bình thường, nhưng trong mắt một vỏ giã mạnh mẽ, nó ẩn chứa một ý cảnh mơ hồ, nhanh chóng đánh vào ống tay áo của Mộng Băng Tuyết.

Sau khi quyền này chạm vào ống tay áo của Mộng Băng Tuyết, thân thể Dương Ân bị chấn động, lại lùi ra xa.

Dương Ân một lần nữa dậm chân, hư ảnh Long Quy hiện ra, đất dưới chân dường như cũng lún xuống thành một hố sâu, rồi hắn lại đánh ra một quyền.

Mộng Băng Tuyết lại ra tay một lần nữa, vẫn phất tay áo rất thản nhiên, tay áo giống như vũ khí của cô ta, vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, khéo léo đánh về phía đường quyền của Dương Ân.

Bang!

Dương Ân lại bị chấn lui, nhưng lần này hắn không lùi xa như trước, đã sớm ổn định trở lại.

“Lại lần nữa!”, Dương Ân kêu lên và đánh ra một quyền nữa.

Hắn chẳng qua là vận dụng sức mạnh của thân thể, nhưng quyền kình lại vô cùng bá đạo, kéo theo cả kình phong, khiến cho cát đá bay mù mịt.

Một quyền, hai quyền, ba quyền...!hết đường quyền này đến đường quyền khác liên tục được đánh ra không ngừng nghỉ, tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không thể nhìn thấy quỹ đạo.

Mỗi đường quyền của Dương Ân đều hàm chứa quyền ý, quyền đến ý đến, ý đến động tâm, tâm quyền hợp nhất.

Mặt khác, Mộng Băng Tuyết dựa vào bản năng liên tiếp tung ra những cú đánh, chặn tất cả đường quyền Dương Ân, không cho Dương Ân nắm được một sơ hở nào cả.

Nếu đổi thành một vương giả khác, chắc chắn không thể dễ dàng đối phó với mấy đòn tấn công này của Dương Ân.

Lúc này, một số đoạn ký ức không thể giải thích được lại xuất hiện trong tâm trí của Mộng Băng Tuyết.

Cô ta cùng với một người đàn ông khác cũng đang luyện tập với nhau như vậy, hai người có tình ý nồng nàn, trong lúc luyện tập cũng không ngừng nói những lời yêu thương, đánh từ trên trời xuống dưới đất, cuối cùng lại ôm nhau nằm chung một chỗ, cùng nhau ngắm hoàng hôn, những ngày tháng đó thật sự vô cùng tươi đẹp.

Đột nhiên, cô ta lại lướt qua đoạn ký ức đó, tới đoạn khi cô ta bất ngờ bị người đàn ông kia đánh lén, cô ta thất thanh kêu lên: “Á! Minh Tử, tại sao huynh lại làm như vậy?”
"Băng Tuyết đừng sợ, ta không phải Minh Tử kia, ta là Dương Ân!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.