Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 522: Đáng Sợ Nhất Không Phải Thiên Tượng Yêu





“Được, vậy chúng ta liền khởi hành đến địa bàn Man tộc”, Dương Ân không chờ được nói.

“Đi, ta cũng muốn xem thử hậu nhân của người Man thái cổ ngoài Tiểu Man còn có hạt giống nào tốt không”, Tiểu Hắc hào hứng nói.

“Tiểu Hắc, Tiểu Man chết rồi!”, Dương Ân nhớ đến Tiểu Man liền buồn bực nói.

Tiểu Hắc nói: "Yên tâm đi, cô nàng đó có mạng rất lớn, không có chuyện chết dễ dàng như vậy đâu".

"Từ Tiểu Cường chính miệng nói rằng hắn ta đã giết chết Tiểu Man, chuyện này còn có thể giả sao?"
"Tên nhóc đó nói năng bậy bạ, cô nàng còn chưa chết, trên cơ thể của ta có lưu lại khí tức của cô ấy, nếu như cô ấy chết, ta chắc chắn có thể cảm ứng được".


“Cái gì, Tiểu Hắc, ngươi không gạt ta chứ?”, Dương Ân kêu lên.

“Ta gạt ngươi làm gì!”, Tiểu Hắc nghiêm túc trả lời.

"Tốt quá rồi, sao ngươi không chịu nói sớm, làm hại ta thương tâm muốn chết, bây giờ cô ấy đang ở đâu?", Dương Ân kích động nói.

"Cô ấy không sao đâu, chỉ có điều cô ấy đang ở rất xa, hơn nữa còn bị một cấm chế nào đó cắt đứt liên lạc với bên ngoài.

Chờ ta khôi phục lại được năng lực thì ta sẽ cùng ngươi đi tìm cô ấy", Tiểu Hắc nói.

“Được, chỉ cần cô ấy chưa chết là được, bây giờ chúng ta mau lên đường đến địa bàn Man tộc!”, Dương Ân bình tĩnh nói.

.

truyện đam mỹ
Dương Ân, Mộng Băng Tuyết, Tiểu Hắc và ba con thiên yêu sói bắt đầu khởi hành, đi về phía địa bàn Man tộc.

Rùa vân bạc và hổ Hỏa Vân đều bị để lại phía sau, thực lực của chúng bây giờ không giúp ít được gì, chỉ làm vướng tay vướng chân thêm.

Trên đường đi, Dương Ân không khỏi nói về vấn đề của Mộng Băng Tuyết, Tiểu Hắc sau khi nghe xong, tạm thời cũng không có biện pháp, mọi chuyện đều phải chờ nó khôi phục lại năng lực thì mới có thể nói được, đồng thời, nó cũng bảo Dương Ân thu thập một ít thiên dược bổ hồn, sau đó luyện chế ra một viên bổ hồn thiên đan, liền có thể giúp cho Mộng Băng Tuyết khôi phục lại như lúc ban đầu.

Tiểu Hắc lại rất có hứng thú với thể chất của Mộng Băng Tuyết, nó cảm thấy thể chất của cô ta chắc chắn cũng là một loại võ thể, chỉ tiếc năng lực của nó đã mất hết, không có biện pháp nhìn thấu thể chất của cô ta, chỉ có thể âm thầm nhắc nhở Dương Ân phải thu nhận cô ta, sau này chắc chắn hắn sẽ có thêm một đại trợ lực.

Dương Ân trừng Tiểu Hắc một cái như đang muốn nói: "Con chó háo sắc!"

Thế là Tiểu Hắc lại cắn xé Dương Ân một lần nữa.

Nhóm của bọn họ đã lướt qua rất nhiều núi non trùng điệp, gặp qua rất nhiều linh yêu phủ phục dưới chân không dám động tới, nhưng đồng thời cũng kinh động đến rất nhiều thiên yêu khác đang tu luyện bên trong dãy núi, khiến cho bọn chúng nhanh chóng kêu lên cảnh cáo.

Thật may, nơi này là dãy núi Lang Yên, cho nên đa phần đều là thiên lang yêu, bọn chúng cùng với Băng Thương, Hắc Ba Luân và Thanh Lệ Kiệt đều có giao tình, sau khi bọn chúng đáp lại mấy tiếng, thì đường đi cũng trở nên yên tĩnh trở lại.

Tộc sói của bọn chúng vô cùng khổng lồ, lại phân ra các chi tộc nhỏ, từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, nhóm thiên yêu của Băng Thương chẳng qua cũng chỉ là đi ngang qua đây, nếu không phải là do có ba con thiên yêu tụ lại ở chung một chỗ mà chỉ có một con đi lang thang, thì kiểu gì đám thiên yêu tu luyện bên trong dãy núi cũng sẽ nhảy ra giao đấu một phen sau đó mới nói chuyện phải trái, đây chính là quy tắc của tộc sói.

Dương Ân được mở mang tầm mắt, bây giờ hắn mới nhận ra bên trong dãy núi này có rất nhiều linh yêu đáng sợ, nếu chúng đồng loạt tấn công loài người thì loài người có thể cầm cự được không?
Tuy nhiên, hắn lại nghĩ đến trong loài người còn có sự tồn tại của các thế lực trấn quốc, cao thủ trong đó chắc chắn không ít, có lẽ đó chính là một nguyên nhân khiến cho đám linh yêu không dám làm loạn.

Một lúc lâu sau, ba con thiên yêu cuối cùng cũng bay đến vị trí thác nước do Dương Ân chỉ định, đây là nơi sinh sống của con thiên yêu rùa, Dương Ân cảm thấy mang thiên yêu rùa theo bên mình thì sẽ an toàn hơn.

Khi ba con thiên yêu sói đáp xuống, khí tức của bọn chúng mạnh mẽ trấn áp khiến cho đám linh yêu xung quanh không con nào dám ho he.

Dương Ân, Mộng Băng Tuyết và Tiểu Hắc cũng nhảy xuống từ lưng sói.

Dương Ân nói với Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, mau gọi lão rùa đó ra ngoài".

"Loại chuyện nhỏ này mà cũng phải để cho ta ra tay hay sao? Các ngươi mau lật tung cái đầm nước này lên, thế thì lão rùa kia liền đi ra ngay thôi", Tiểu Hắc hướng về phía ba con thiên yêu sói nói.

“Vâng, thưa tiểu tổ tông!”, ba con thiên yêu sói đáp lại.

Ngay khi bọn chúng chuẩn bị ra tay, thì nước trong đầm lại đột nhiên chảy xiết, một con rùa già to lớn nổi lên trên mặt nước, lo lắng nói: "Tiên Hoàng đại nhân, lão rùa ta ra rồi, xin đừng thô bạo thế!"

Trên lưng của lão rùa vẫn còn vết cháy xém, chính là do ngày trước Tiểu Hắc đã dùng tam muội chân hỏa đốt lão, không có cách nào xóa đi được.

“Cũng xem như là ngươi biết điều, làm ta còn tưởng rằng ngươi muốn trốn dưới đáy đầm không chịu ra mặt”, Tiểu Hắc giễu cợt nói.

“Lão rùa ta không có cái gan đó đâu”, lão rùa đau khổ đáp lại.

Lão rùa đã từng thử qua mùi vị tam muội chân hỏa của Tiểu Hắc, ngàn vạn lần không muốn thử thêm lần nào nữa, suýt chút nữa là lão đã bị nướng chín, thật sự khó có thể quên được cảm giác kinh hãi đó.

Hơn nữa, trước mặt của lão rùa bây giờ còn có ba con thiên yêu sói thực lực không hề kém cạnh, lão rùa biết mình không thể phản kháng được, chỉ có điều lão nghĩ mãi không ra đối phương rốt cuộc tới đây vì chuyện gì?
"Lão rùa, ta cần ông giúp.

Mau cùng ta đi tới địa bàn Man tộc một chuyến", Dương Ân nói thẳng.

"Địa bàn của Man tộc sao, chỗ đó không đi được đâu!", lão rùa sau khi nghe xong thì vội vàng nói.

“Đi cùng với bọn chúng mà ông còn sợ thiên tượng yêu sao?”, Dương Ân chỉ vào ba con thiên yêu sói nói.

"Điều đáng sợ nhất không phải là thiên tượng yêu, mà là lời nguyền của tổ tiên Man tộc để lại ở đó"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.