Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 526: Man Thần Sơn





Bộ tộc Man di đóng quân ở vùng trung tâm của thảo nguyên này, nơi đây đồng cỏ và nguồn nước dồi dào tươi tốt, bất cứ ai đến nơi này cũng đều có thể nhìn thấy cảnh sắc mĩ lệ “Trời xanh xanh, đất bao la, gió đùa cỏ rạp thấy dê bò”.

Trước khi trưởng lão hộ tộc của tộc Man di đáp xuống lều lớn nhất, xung quanh đây đều do binh sĩ có sức mạnh hùng hậu canh giữ.

Lúc lão ta xuất hiện, dáng vẻ của binh lính canh giữ giống như gặp kẻ địch mạnh, sau khi nhìn thấy đó là trưởng lão của tộc Man, mới lơi lỏng cảnh giác, đồng thời hành lễ với lão ta.

“Lập tức bẩm báo với tộc trưởng, bổn trưởng lão có chuyện quan trọng muốn bàn bạc cùng ngài ấy”.

Trưởng lão hộ tộc của tộc Man di trầm giọng nói.

Không đợi tên lính kia vào trong lều bẩm báo, từ bên trong lều truyền ra một giọng nói: “Trưởng lão hộ tộc, mời vào! Không phải ta đã nói, nếu ngài muốn gặp ta thì không cần phải thông báo rồi sao?”
Người đàn ông trong lều chính là Hoàng Phủ Chiến Hùng, là đương kim tộc trưởng của tộc Man di.

Ông ta đang ngồi xếp bằng tu luyện ở trước chiếc giường nhỏ, trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm, hiển nhiên là đã tổn hại tinh thần vì đã thất bại trong cuộc ngự giá thân chinh lần trước.


Sau khi vào trong, trưởng lão hộ tộc liền đi thẳng vào vấn đề: “Tộc trưởng, Đại Hạ có cường giả cảnh giới Thiên Ngư áp sát, chỉ đích danh muốn đàm phán chuyện của hai nước với ngài”.

“Bọn chúng đã phái ra cường giả cảnh giới Thiên Ngư rồi sao?”, Hoàng Phủ Chiến Hùng kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, chuyện này thì ta không thể làm chủ được, vậy nên mới quay về tìm tộc trưởng ngài!”.

Trưởng lão hộ tộc gật đầu nói.

“Bọn chúng là tới hai người lận sao? Bằng không cũng không thể nào ép được trưởng lão ngài quay về tìm ta như thế này được?”, Hoàng Phủ Chiến Hùng suy đoán.

“Nếu chỉ là hai người thì ta cần gì phải sợ bọn chúng chứ! Là hai tên nhân tộc và bốn Thiên yêu!”, trưởng lão hộ tộc nói.

“Cái gì!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng đang ngồi trên chiếc giường nhỏ lập tức bật dậy, thảng thốt hỏi ngược.

“Chuyện này bắt buộc phải mời Thiên Tượng thủ hộ ra mặt mới có thể cùng bọn chúng thương lượng ổn thỏa được!”, trưởng lão hộ tộc đề nghị.

“Bọn chúng là người của thế lực giới siêu phàm ra tay sao? Chẳng phải những thế lực đó đã đồng ý không can thiệp vào tranh chấp giữa chúng ta rồi sao?”
“Là do một tên thiếu niên tên là Dương Ân phát động, cũng không biết hắn ta có bản lĩnh gì mà bên cạnh lại có một nữ nhân tu vi cảnh giới Thiên Ngư, lực chiến đấu còn lớn mạnh hơn cả ta nữa, nhất định phải cẩn thận”.

“Lại là cái tên tiểu tử này, chẳng lẽ hắn chính là kẻ thù không đội trời chung của tộc ta!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tộc trưởng biết hắn?”, trưởng lão hộ tộc hỏi.

Hoàng Phủ Chiến Hùng thở dài nói: “Thất bại lần này có liên quan đến hắn ta.

Lần trước Minh Ngọc cũng không may bị hắn ta bắt làm tù binh, còn bị hắn ta tống tiền một số lượng lớn nữa!”
“Tên tiểu tử này lại quỷ dị vậy sao?”.


Trưởng lão hộ tộc kinh ngạc nói.

“Hắn ta muốn làm gì?”
“Ta cũng không biết hắn ta định làm gì, có điều hắn ta không hề để cho đám Thiên yêu kia giết lang nhi của tộc ta ngay, có thể thấy lần này hắn ta thực sự không muốn khai chiến.

Có lẽ có thể thương lượng, nhưng không thể bị hắn dắt mũi đi được, bằng không sẽ tưởng rằng tộc Man của chúng ta không có ai”.

“Ừm, chúng ta đi mời Thiên Tượng thủ hộ, có ông ấy ra tay, mọi chuyện đều sẽ dễ bàn hơn!”
“Việc không thể chậm trễ, giờ chúng ta đi ngay thôi!”
...!
Hai người vội vã rời khỏi lều, nhanh chóng di chuyển đến ngọn núi cao nhất trong thảo nguyên của bọn họ.

Man Thần Sơn.

Đây là ngọn núi cao nhất trên thảo nguyên của tộc Man di, nó hùng vĩ và to lớn, cao sừng sững đến tận trời xanh, nhìn từ xa giống như một ngọn núi thần, chỉ thấy thân núi lẩn dưới đám mây mù, hoàn toàn không thể thấy đỉnh núi ở phía trên lớp mây mù.

Nơi đây là biểu tượng của thảo nguyên, người của tộc Man di thường đến để được hưởng chút thần khí, mỗi năm một lần bọn họ lại tổ chức nghi thức bái tế quy mô lớn, mong thần núi linh thiêng có thể phù hộ độ trì cho bọn họ.

.

Ngôn Tình Hài
Khi đến ngọn núi thần này, trừ tộc trưởng và trưởng lão hộ tộc ra, tất cả mọi người đều bắt buộc phải đi bộ, không ai được bay lượn, cho dù là Man Vương bay đến đây thì sẽ bị cho là khiêu khích núi thần, sẽ bị trừng phạt.

Sau khi Hoàng Phủ Chiến Hùng và trưởng lão hộ tộc đến đây, vẫn không hạ độ cao bay, chỉ dám từ từ di chuyển về phía sườn núi.

Huyền khí của đất trời ở đây vô cùng trù phú, nhất định là tiên sơn phúc địa, là một nơi tốt để tu luyện.

Song, một nơi như vậy lại do tộc Voi chiếm giữ, nơi này có một thành viên cảnh giới Thiên yêu của tộc Voi canh giữ, tương truyền rằng nó là linh yêu canh giữ núi thần, thay các vị thần linh của núi thần canh giữ, không cho phép bất cứ kẻ nào đến đỉnh núi thần.


Cho dù là những thế lực của giới siêu phàm kia cũng không dám tùy tiện xông vào nơi này, bởi đây là một cấm địa thực sự.

Khi Hoàng Phủ Chiến Hùng và trưởng lão hộ tộc lên đến một phần ba độ cao của núi thần thì nhanh chóng đáp xuống đi bộ, hướng về phía động phủ khổng lồ giữa sườn núi mà đi.

Trước đây, động phủ này có Dược Vương, thậm chí còn có cả thiên dược đang sinh trưởng nữa, còn có cả các loài chim chốc chốc lại bay qua bay lại, quả thật là một nơi tuyệt diệu.

Hai người bọn đến trước động phủ này, cúi người và đồng thanh nói: “Hoàng Phủ Chiến Hùng/Hoàng Phủ Đại Long, xin cầu kiến Thiên Tượng thủ hộ”.

Giọng nói này vang vọng truyền vào trong động phủ, một hồi lâu vẫn chưa có hồi âm.

Cả hai người đều không dám đứng dậy, cũng không dám nói thêm câu nào, chỉ yên lặng chờ đợi.

Bọn họ tin chắc rằng Thiên Tượng thủ hộ đã nghe thấy lời cầu kiến của bọn họ.

“Chuyện của các ngươi, bổn tôn đã biết rồi, các ngươi đi gặp bọn họ trước, bổn tôn sẽ đến sau!”.

Một giọng nói lúc ẩn lúc hiện cực kỳ vang vọng từ trong động phủ truyền ra, nói.

“Đa tạ Thiên Tượng thủ hộ!”, hai người vui mừng khôn xiết, sau khi cả hai cúi người chào, liền xoay người rời khỏi nơi này.

Sau khi bọn họ rời đi được một lúc, một bóng đen to lớn lặng lẽ xuất hiện, ngọn núi thần dường như đang rung chuyển, rất nhiều loài chim chóc đều nhanh chóng bay thật xa khỏi nơi này, không dám lưu lại nữa.

“Thiên Lang Yêu dám đến xâm phạm lãnh địa thảo nguyên của ta, lẽ nào đã ăn phải gan hùm mật báo rồi sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.