Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 529: Mộng Băng Tuyết Mạnh Mẽ





Hoàng Phủ Chiến Hùng và Hoàng Phủ Đại Long đều khá buồn lòng.

Họ vất vả lắm mới mời được Thiên Tượng thủ hộ ra đây, hơn nữa còn gọi hai vị thủ hộ khác tới.

Vốn tưởng sẽ nắm chắc được phần thắng, thế nhưng ba vị thủ hộ kia quá kích động, nói đánh là đánh, chẳng hề quan sát đại cục, ngay cả tộc trưởng phía mình cũng không bảo vệ nổi, vậy họ tới đây còn có ý nghĩa gì chứ?
Hoàng Phủ Đại Long đường đường là cảnh giới cấp Thiên cũng không thể làm gì trước mặt Mộng Băng Tuyết.

Lão ta chỉ có thể hướng lên trên mà cầu cứu, lão ta sợ rằng đối phương sẽ giết chết Hoàng Phủ Chiến Hùng, Man tộc chắc chắn đại loạn, chuyện đó sẽ là một vấn đề lớn.

Trên không trung, thiên tượng yêu vẫn đang chiến đấu kịch liệt với Băng Thương và lão Rùa.

Lực chiến đấu của thiên tượng yêu rất mạnh, lấy một chọi hai vẫn chiếm thế thượng phong.

Nhưng Băng Thương và lão Rùa cũng không phải là ngồi không, hai bọn họ một tấn công một phòng thủ vừa khéo bổ trợ cho nhau, gắng gượng hãm chân thiên tượng yêu, không để nó lần lượt đánh hạ.

Thiên tượng yêu nghe thấy lời kêu cứu của Hoàng Phủ Đại Long thì hỏa khí càng lớn thêm, nó gào lên: "Ta sẽ diệt sạch các ngươi!"

Man Tượng trở mình!
Đột nhiên thiên tượng yêu biến thành bản thể, một con voi vảy bạc cực lớn xuất hiện trên không trung tựa như ngọn núi lớn che kín cả bầu trời.

Mà thân hình của nó càng xoay tròn.

Man lực đáng sợ sẽ đánh mạnh vào Băng Thương và lão rùa.

Sức mạnh nghiền ép đó giống như lũ quét cuốn tới, không cách nào chống lại được.

Băng Nha nổ tung!
Vòm trời mai rùa!
Băng Thương cũng hiện ra nguyên hình, một con sói băng trắng như tuyết cực kỳ đẹp đẽ oai phong.

Nó há miệng, ngay lập tức răng sói lao ra, răng sói hóa thành hai chiếc răng băng cực lớn, hàn khí khiến người ta vô cùng bức bách, mang theo khí tức sắc bén đâm thẳng vào thiên tượng yêu.

Lão Rùa thì tạo ra chiếc lồng ánh sáng phòng ngự cực lớn, bao phủ nó và Băng Thương ở bên trong, ngăn cản sức mạnh của thiên tượng.

Đồng thời nó còn sinh ra lực chấn động cực lớn ảnh hưởng đến thiên tượng yêu.

Làn sóng công kích kịch liệt này khiến không trung nổ tung liên tục đến mức rung chuyển.

Sinh linh trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh cũng cảm nhận được khí tức đáng sợ này, bị dọa cho tê liệt tại chỗ.

Lúc làn sóng công kích này tiêu tan hoàn toàn, sói băng và lão Rùa đồng thời bị đánh bay.

Cơ thể to lớn của chúng quay tròn giữa không trung, còn có yêu huyết thỉnh thoảng lại rơi xuống.

Thiên tượng yêu đỡ hơn nhiều so với chúng, chỉ là lùi về sau mười trượng.

Trên lớp da thịt thô dày bị cắm hai chiếc răng sói, máu tươi chầm chậm rỉ ra, nó lấy một đấu hai nên ắt phải trả giá.

Lúc nó đang muốn truy kích Băng Thương và lão Rùa, nhìn xuống phía dưới thì thấy Hoàng Phủ Chiến Hùng đã trở thành con tin, còn Hoàng Phủ Địa Long bị Mộng Băng Tuyết làm cho bị thương, nó không khỏi giận dữ: "Các ngươi đang tìm đến cái chết sao!"
Dứt lời, một cái chân của con voi khổng lồ từ trên không trung đạp xuống, quả thực giống như trời giáng xuống.


Áp lực khủng bố đó thật sự có thể dễ dàng san bằng cả một ngọn núi.

Dương Ân đã sớm thôi thúc sức mạnh toàn thân để chống lại thế lực mạnh mẽ như núi Thái Sơn này.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy tinh lực vận hành không được suôn sẻ, việc hít thở cũng khá khó khăn.

May mà Mộng Băng Tuyết bảo vệ ở bên cạnh hắn, cô ta ngẩng đầu nhìn thấy cái chân voi này, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng phản ứng theo bản năng, một thanh kiếm xuất hiện trong tay cô ta rồi đâm thẳng lên trời.

Vù!
Kiếm thức này kinh động cả không trung, nó ẩn chứa cực hàn băng khí cùng với kiếm ý cuồn cuộn, cho dù là bầu trời cũng sẽ bị đâm thủng.

Dương Ân ở bên cạnh cô ta, có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý này có chỗ tương tự với quyền ý mà hắn có.

Chỉ là quyền ý của hắn mới nhập môn, so với kiếm ý của cô ta thì còn kém xa.

Có lẽ đây cũng không phải là kiếm ý đơn giản mà là một loại kiếm đạo.

Rầm!
Lúc cái chân to của thiên tượng yêu chạm vào thanh kiếm này thì nó chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Chân của con voi lớn rụt nhanh lại, đồng thời một lượng lớn máu voi cũng rơi xuống, chân của nó bị thanh kiếm này đâm thẳng vào.

Còn binh khí cấp tướng bình thường trong tay Mộng Băng Tuyết cũng không thể chịu được sức mạnh cảnh giới cấp thiên mà nổ tung tóe trong tay cô ta.

"Thiên Tượng thủ hộ cũng không làm gì được cô gái này?", Hoàng Phủ Đại Long nghẹn ngào.

Hoàng Phủ Chiến Hùng rơi vào tuyệt vọng, cô gái trước mắt này mạnh như thế, muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay.

"Kêu chúng dừng lại, đừng ép ta đại khai sát giới!", Dương Ân cầm Thương Tam Long hai lưỡi dí vào cổ Hoàng Phủ Chiến Hùng rồi quát lớn.

"Ta không thể ra lệnh cho bọn chúng!", Hoàng Phủ Chiến Hùng nói với vẻ đau khổ.


Sau khi bị thương, thiên tượng yêu càng thêm tức giận, nó liên tục gào thét.

Một con voi cực lớn đánh mạnh về phía Mộng Băng Tuyết.

Chiếc vòi voi giống như Thiên Câu đảo ngược.

Man lực khiến người ta kinh sợ, chắc chắn mạnh hơn nhiều so với cú giẫm vừa nãy.

"Băng Tuyết đừng gắng gượng!", Dương Ân lo lắng nói với Mộng Băng Tuyết.

Hai tay của Mộng Băng Tuyết liên tục kết ấn, cực hàn băng khí hội tụ giữa hai tay, chủ động đánh mạnh vào cái vòi voi đó.

Băng Sương Hàn Khí chưởng!
Băng chường và vòi voi cùng đụng thẳng vào nhau vang lên từng đợt âm thanh kinh hoàng.

Vòi voi bị đánh lui, thân hình của Mộng Băng Tuyết thừa cơ vút cao lên, hai ngón tay hợp thành lưỡi đao, đâm thẳng vào mắt thiên tượng yêu.

Vù!
Hàn Sương Kiếm Chỉ!
Kiếm khí như băng sương, hàn khí thấu xương.

Thân hình của thiên tượng yêu to lớn, động tác không thể nào linh hoạt như Mộng Băng Tuyết.

Nhưng không có nghĩa là nó không có năng lực phản ứng lại.

Chiếc tai voi của nó quạt mạnh, đánh tan Hàn Sương Kiếm Chỉ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.