Hoàng Phủ Minh Ngọc không nói thật cho hắn biết, bởi vì cô ta không thể đem hắn ra lăng trì vạn dao, nên cô ta cũng chỉ có thể lặng lẽ sống cô độc cả quãng đời này, không thể đón nhận tình yêu của người khác được nữa.
Đây là tập tục cổ xưa của Man tộc, không ai dám khinh nhờn nó.
Dương Ân không hề biết chuyện này, chờ ngày sau hắn biết thì không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế nào.
Sáng sớm hôm sau, trước khi trời sáng hẳn, mọi người đã bắt đầu lên đường.
Họ cố gắng chạy đến núi Man thần trước buổi trưa.
Hoàng Phủ Minh Ngọc rời đi mà không nói lời từ biệt, cô ta chỉ dặn dò mấy Man tướng hộ vệ chịu trách nhiệm đưa Dương Ân vào núi Man thần một chút, còn cô ta thì một mình trở về bộ lạc.
Cô ta là công chúa nên không ai có thể ngăn cản, cũng không ai biết cô ta có chuyện gì, chỉ có thể để cho cô ta rời đi.
Dương Ân cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng đoán được có thể là do mình đã làm cho cô ta tức giận, nhưng hắn không hối hận vì mình đã làm như vậy, dù sao giữa hai người bọn họ nhất định không có khả năng gì với nhau.
Mọi người đi hết nửa ngày đường, cuối cùng đã tới gần được núi Man thần.
Núi Man thần là đệ nhất núi trên thảo nguyên.
Nó rất cao lớn hùng vĩ với sườn dốc dựng đứng, cổ thụ cùng hoa lá sinh trưởng xanh tươi, linh khí bức người, thỉnh thoảng còn có những đàn chim lớn bay ra ngoài, trông hệt như một ngọn núi tiên.
Dưới chân núi có rất nhiều người Man, một số người đang từ trên núi đi xuống, một số người khác thì đang đi lên núi.
Mặc dù đây không phải là thời điểm diễn ra lễ tế hàng năm nhưng vẫn có rất nhiều người Man đến đây để dâng lễ cầu phúc.
Có một ngôi miếu Man thần trên đỉnh núi, nơi thờ cúng tổ tiên của bọn họ, là tín ngưỡng của người Man, bình thường bọn họ đều có thể tới đó để thờ cúng.
Ngoài ra, lăng mộ của Man tộc cũng được dựng lên ở một góc núi, nơi đó chính là nơi an táng của các đời trưởng tộc sau khi chết, được vạn dân kính ngưỡng tế bái.
Đúng là như vậy, núi Man thần là trọng địa của Man tộc, một vùng đất thần thánh không thể khinh nhờn.
Khi Dương Ân và đoàn tùy tùng đến chân núi, bọn họ liền bị binh sĩ Man tộc vây quanh để kiểm tra.
Vẻ ngoài của Dương Ân và Mộng Băng Tuyết quá dễ phân biệt, chỉ cần nhìn thoáng qua là người ta có thể nhận ra rằng họ không phải là người Man, nên tất nhiên họ sẽ nằm trong số những kẻ đáng ngờ.
Những người Man xung quanh đều đổ dồn ánh mắt dữ tợn về phía họ, nếu như không có tùy tùng của bộ lạc Hoàng Phủ đi theo hộ vệ, thì chắc chắn bọn họ đã ra tay với Dương Ân rồi.
Một tướng lĩnh của Man tộc sau khi kiểm tra khẩu dụ của trưởng tộc xong thì không dám chặn người lại nữa, chẳng qua cũng chỉ có thể cảnh cáo hai người Dương Ân không được tham bái thần miếu, cũng không được đến khu lăng mộ, càng không thể tùy tiện hái hoa cỏ trên núi, chỉ có thể leo núi, xem núi, chỉ như vậy mà thôi.
Khi binh sĩ kiểm tra rời đi, một Man tướng khác nói với Dương Ân: "Hai vị khách này, các ngươi chỉ có thể ở lại ngọn núi này không quá ba ngày, bọn ta sẽ chờ các ngươi ở đây ba ngày để hộ tống các ngươi về bộ lạc, trong ba ngày này nhất định phải nhớ tất cả những lời dặn dò của bọn ta, nếu không thì các ngươi sẽ bị thần núi bảo vệ trừng phạt, các ngươi phải nhớ lấy".
Dương Ân đáp: "Được, ta chỉ đi xem một chút, ba ngày nữa ta nhất định sẽ quay trở lại".
Vốn dĩ hắn chỉ muốn đến đây tìm Tiểu Hắc, nhưng bây giờ nhìn thấy ngọn núi thiêng này, tâm trạng của hắn liền đổi khác, đào hạch bên trong đan điền trung tâm của hắn đột nhiên rung động mãnh liệt, tựa hồ như có cảm giác rất thân quen với nơi này.
Đây là một loại năng lượng kỳ lạ, không phải là do Thái Thượng Cửu Huyền quyết chỉ dẫn cho hắn, hay nói cách khác, ở nơi đây cũng không có huyền tinh khí mà hắn cần.
Dương Ân để lại con ngựa Huyết Long và con ngựa Xích Thố hoang dã ở lại, chỉ mang theo Mộng Băng Tuyết cùng đi về phía núi Man thần.
Núi này quá cao, tuy muốn bay lên cũng không khó, nhưng tất cả các Man vương ở đây đều không thể bay lên được, huống chi là bọn họ.
Dương Ân biết trên ngọn núi này có Man tượng, Man ngưu cùng với Man hổ là tam đại thiên yêu, Hoàng Phủ Chiến Hùng sớm đã nói qua cho hắn biết.
Ở chỗ này, tam đại thiên yêu muốn giết chết hắn cũng không khó, cũng may bên người hắn còn có Mộng Băng Tuyết, đủ để hộ tống hắn an toàn rời đi, cho nên hắn cũng không sợ.
Chẳng qua là có lúc, cho dù có thần thánh xuất hiện ở trước mặt thì hắn cũng không có cách nào trấn an lòng dân, khi hai người Dương Ân lên núi mà không có người Man đi theo sau, liền có không ít người Man khác vây chặt bọn họ lại, ngăn cản không cho bọn họ tiến về phía trước.
“Người Đại Hạ mau cút khỏi đây!”, một người Man lớn tiếng mắng Dương Ân.
Theo tiếng mắng này, những người Man xung quanh cũng đều quát lên đuổi hai người Dương Ân đi.
"Bất kể là ai mang chó Đại Hạ tới đây, thì hôm nay cũng không thể thả chúng đi, mau giết chết bọn chúng!"
"Đúng vậy, tay của bọn chúng đã nhuốm máu của biết bao nhiêu đồng bào tộc ta, hôm nay nhất định phải làm thịt bọn chúng để tế thần".
"Mọi người tiến lên, chúng ta đánh bọn chúng thành thịt nát".
...!
Rất nhiều người Man hung hăng lao tới, muốn giết chết hai người Dương Ân.
Khí tức băng giá cực độ của Mộng Băng Tuyết dần dần tràn ra, Dương Ân nhanh chóng kéo tay của cô ta về, mỉm cười nói: "Chúng ta đi thôi".
Ngay sau đó, trên cơ thể của bọn họ lại nổi lên một tầng kình khí, mạnh mẽ hất văng hết tất cả những người Man đang lao tới, sau đó một đường bay thẳng lên đỉnh núi thần.
Đám người Man kia không thể ngăn cản được nên tức giận đến mức gầm lớn, đuổi theo một cách điên cuồng.
Bọn họ cũng chỉ là thường dân, làm sao có thể theo kịp bước chân của Dương Ân, cho nên rất nhanh đã bị Dương Ân bỏ xa.
Đường núi hiểm trở khó đi, cho dù đám người Man đó có khí lực tràn trề thì cũng phải rất chật vật mới có thể leo lên được.
Sau một thời gian, Dương Ân và Mộng Băng Tuyết đã đạt đến một độ cao nhất định, người Man ở đây đã ít hơn rất nhiều.
“Tiểu Hắc, bây giờ mà ngươi còn chưa xuất hiện thì còn đợi đến lúc nào nữa?”, Dương Ân ngửa mặt lên trời kêu to..