Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 553: Bước Lên Thang Trời





Thang trời.

Đây là bậc thang dẫn thẳng lên đỉnh núi Man thần, có người còn nói đây là bậc thang dẫn lên thiên giới, có rất nhiều lời đồn đại, nhưng chưa ai có thể biết chính xác được trên đỉnh thang trời có gì.

Những năm trước, khi Man tộc cử hành tế lễ thì sẽ chọn ra một thế hệ dũng sĩ trẻ tuổi đưa tới đây để cho bọn họ bước lên thang trời.

Những dũng sĩ trẻ tuổi nhất này leo lên thang trời để kiểm tra sức mạnh của huyết mạch, càng leo được lên cao thì chững tỏ huyết mạch của người đó càng mạnh, thành tựu sau này càng cao, điểm này đã được vô số bậc tiền bối khai phá từ lâu.

Ngoài ra, nơi này còn có thể giúp họ đánh thức Man lực thiên phú, tuy chỉ có một số người có cơ hội đánh thức được, nhưng điều đó cũng đã thực sự xảy ra.

Ngày hôm nay, những người được đánh thức huyết mạch thiên phú đều đã trở thành cường giả cấp vương trở lên, có không ít người cũng đã tiến vào giới siêu phàm, thoát khỏi giới phàm tục, có thể nói là một bước lên trời.


Hơn nữa, những gì con hổ cái nói vừa rồi đều là sự thật, những người không có huyết mạch Man tộc thì không thể đi lên thang trời, cho dù là siêu cấp cường giả thiên giới thì e rằng cũng như vậy.

Đã từng có không ít người không tin vào chuyện này, bất chấp sự ngăn cản mà xông lên thang trời, kết quả đều bị sức mạnh trên thang trời tiêu diệt.

Từ đó về sau, cho dù là nhân vật của giới siêu phàm cũng đều rất kính sợ thang trời này, không ai dám tỏ ra bất kính, bọn họ cảm thấy trên thang trời nhất định có thần linh của Man tộc, bảo vệ con đường dẫn tới thiên giới này.

Năm xưa, nỗi ám ảnh của lão rùa ngàn năm khi nhìn thấy thiên yêu bị tiêu diệt cũng là do Man thần trong núi thần này gây ra.

Dương Ân tin vào lời của con hổ cái, thang trời này rất có thể sẽ là con đường dẫn hắn tới chỗ chết, nhưng ngay lúc hắn định rút lui thì thì lại cảm ứng được tín hiệu của Tiểu Hắc một cách mãnh liệt, thế là hắn đành phải bước lên thang trời một lần nữa, hắn tin tưởng Tiểu Hắc tuyệt đối sẽ không gài hắn.

“Ha ha, là do ngươi tự muốn tìm chết, không trách ai được”, con hổ cái nhìn về phía Dương Ân đang bước lên thang trời, không khỏi nhếch môi nói.

Bỗng nhiên, con hổ cái cảm nhận được ánh mắt giết người của Mộng Băng Tuyết, khiến cho thân thể của nó khẽ run lên, nó không tiếp tục châm chọc nữa mà nhanh chóng chạy về phía của con yêu vương vượn lông vàng, giúp con yêu vương vượn lông vàng đánh bể tầng tầng băng giá đang bao lấy thân thể.

Khí tức băng giá cực độ vô cùng kinh người, cho dù Mộng Băng Tuyết không dùng hết sức thì vẫn có thể khiến cho con yêu vương vượn lông vàng bị trọng thương, nếu con hổ cái đến chậm chút nữa thì con vượn lông vàng kia chắc chắn đã chết.

“Khí tức băng giá này thật là khủng khiếp, chẳng trách ngay cả đại ca cũng phải chịu thua!”, con hổ cái lén lút liếc nhìn Mộng Băng Tuyết.

Nhìn theo bóng lưng của Dương Ân, Mộng Băng Tuyết lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy, linh hồn của cô ta bị kích động một lần nữa, sản sinh ra rất nhiều mảnh vỡ ký ức không thể giải thích được.

Thang trời này là một cầu thang trông rất bình thường, nó dẫn thẳng lên đỉnh núi, xung quanh được bao phủ bởi mây và sương mù, nhìn không thấy rõ đường đi phía trước.


Trước khi Dương Ân đặt chân lên thang trời, huyền tinh khí bên trong đan điền trung tâm của hắn hắn đã trở nên hỗn loạn, mây mù điên cuồng phun ra từ hàng ngàn lỗ hổng đan điền, giống như mây mù ở trên thang trời này vậy.

Lúc này, hắn càng muốn leo lên thang trời dài vô tận, có lẽ chuyện này có liên quan đến đào hạch bên trong cơ thể của hắn.

Vì vậy, hắn kiên quyết cất bước, bước những bậc đầu tiên lên thang trời.

“Tiểu Hắc, ngươi phải phù hộ ta!”, Dương Ân nói thầm.

Bậc đầu tiên.

Bậc thứ hai.

Bậc thứ ba.

...!
Dương Ân bước đi một cách thận trọng, không dám sải bước lớn, trong lòng vẫn còn cảm giác lo lắng, rất sợ sẽ có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống.

Kết quả là đã đi được bảy bậc rồi mà hắn cũng không thấy có điều gì xảy ra, hắn liền kêu lên: "Chẳng lẽ con hổ cái lại đánh lừa ta?"
Con hổ cái phía dưới đang nhìn về phía Dương Ân, thấy Dương Ân bước lên bảy bước mà vẫn bình an vô sự, nó không khỏi tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thần không linh nữa rồi?"
Dương Ân can đảm hơn, tăng tốc độ bước lên bậc thang, đến bậc thang thứ mười, cuối cùng hắn cũng cảm thấy có một cảm giác khác lạ.

Trên lưng hắn tựa như đã bị một sức nặng đè lên, khiến cho thân thể của hắn trở nên nặng nề không ít, hắn nhíu mày một cái, tiếp tục đi lên, sức nặng đó cũng tăng lên, khi hắn đi tới bậc thang thứ mười ba, liền phát hiện trên người như bị núi lớn chèn ép, cảm giác nặng nề vô cùng rõ ràng.


“Kiểm tra trọng lực sao?”, Dương Ân khó hiểu tự hỏi, sau đó vẫn tiếp tục leo lên.

Lần này, hắn ta leo lên bảy bậc thang trong một lần, cuối cùng lại thu hút được một sức nặng lớn hơn nữa.

Chíu chíu!
Tại vị trí bậc thang thứ hai mươi, có một nguồn sức mạnh vô hình đã thể hiện uy lực rất rõ ràng, đè nặng trên người hắn, như có một ngọn núi lớn hơn đang đè lên lưng hắn, khiến cơ thể hắn dừng lại, cảm thấy rất nghẹt thở.

“Ha ha, thang trời cuối cùng cũng có phản ứng rồi!”, con hổ cái cười lớn.

Mặc dù phản ứng của Dương Ân so với những người trước đây không giống nhau, nhưng nếu thần linh quả thật đã ứng nghiệm, thì Dương Ân chắc chắn sẽ phải chết.

“Sức nặng này ít nhất phải đạt tới hai trăm đỉnh lực, vương giả bình thường chắc chắn chịu không nổi”, Dương Ân than thở, một lần nữa nhấc chân bước lên.

Đối với những vương giả bình thường, áp lực này chỉ có thể chống đỡ bằng cách vận hành huyền khí, nhưng Dương Ân vẫn không sử dụng huyền khí của mình, chỉ tiếp tục tiến lên.

Võ thể không tì vết của hắn không phải chuyện đùa, cho nên sức chịu đựng của hắn làm sao có thể kém được? Hai trăm đỉnh lực này còn chưa phải là cực hạn của hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.