Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 560: Tiến Lên





Máu văng tung tóe, kình lực cũng đang không ngừng tăng thêm, lôi đài được biến ra ở bậc thang bốn mươi ba bị chấn động không ngừng.

Trải qua đủ một canh giờ vật lộn, Dương Ân cuối cùng đã hạ gục Man Sư một cách khó khăn và bản thân hắn cũng bị Man Sư đánh đến bầm dập, máu thịt lẫn lộn, thật là vô cùng thê thảm.

Hắn đã gần như chịu trận toàn bộ để có thể vượt qua, đồng thời cũng đã có được chân giải Man Sư quyền.

“Lúc này chắc là không có cách nào để đi lên tiếp nữa nhỉ!”, con hổ cái nói.

“Có thể thông qua ba dạng khảo nghiệm đã là khá tốt rồi!”, Man Ngưu yêu nói.

“Ta thì vẫn hy vọng hắn có thể trèo lên tới đỉnh!”, Thiên Tượng yêu nói.


Bây giờ, hai Đại Thiên yêu khác vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía vị đại ca này của mình, không hiểu sao đối phương lại có ý nghĩ như vậy.

Bọn chúng lặng yên nghĩ, dường như bản thân cũng có kỳ vọng giống như vậy.

Bọn chúng đã canh giữ ở đây nhiều đời không phải chính là vì chờ ngày này sao?
Dương Ân nằm ở trên bậc bốn mươi ba, không muốn nhúc nhích, cứ mặc cho khả năng khôi phục của bản thân tự chữa lành vết thương rồi tính tiếp.

Ngoài thương thế, thể lực của hắn cũng tiêu hao rất nhiều, cần một quá trình để hồi khí.

Hắn không hề nghỉ ngơi vì điều này, linh hồn trong Thần đình đang diễn dịch lại Man Sư quyền, hấp thu và lĩnh hội chân giải.

Hắn có thể tưởng tượng được là mỗi khi bước lên một bậc thang, gặp phải những Man yêu khác nhau thì đều sẽ có một trận ác chiến xảy ra, mà tiêu hóa chân giải đã đạt được mới là cách giúp hắn tiến lên thêm.

Bây giờ Man Ngưu quyền và Man Mã quyền của hắn đều đã đạt đến trình độ tinh thông rồi.

Chỉ cần hắn tiếp tục cố gắng nỗ lực, đạt đến cảnh giới đại thành không phải là vấn đề.

Muốn đạt tới giai đoạn hoàn mỹ lại không đơn giản như vậy, trừ phi thể lực có thể tiến một bước lớn thì mới có thể phát huy nghĩa sâu xa của chân giải tới mức nhuần nhuyễn.

Trong Man quyền, điều cần chú trọng chính là Man lực của cả cơ thể, mà Dương Ân không phải huyết mạch của tộc Man di nhưng sức lực toàn thân hắn không thua kém gì so với Man tộc đã thức tỉnh tầng bốn, tầng năm, lại sử dụng thêm sức mạnh của đóa hoa Thần đình để phát huy ra uy lực của Man quyền cũng không phải chuyện khó.

Bất giác đã về đêm, cơ thể của Dương Ân đã từ từ khôi phục lại, sức lực cũng đã được bổ sung, trạng thái tinh thần lực tràn đầy dồi dào khác thường, thế là hắn lại một lần nữa bước lên trên.


Ó ó!
Một tiếng kêu vang vọng trong màn đêm, một con Man Ưng xuất hiện trên bầu trời, mỏ ưng nhọn hoắt lao trực tiếp xông đến, Ưng Thế Thành Quyền, trực tiếp lao tới mổ thẳng về phía tim Dương Ân.

Dương Ân đã trải qua sự tôi luyện của ba bậc trước nên sau khi lên đến bậc này, hắn đã không còn bối rối khi ứng phó với mấy chuyện như thế này, hắn đã có thể ung dung trở lại, lấy thủ đối phó công.

Sau một hồi vật lộn, Dương Ân đã xé nát Man Ưng thành từng mảnh, lấy được chân giải Man Ưng quyền.

Dương Ân tiến lên phủ đầu, không nghỉ ngơi dưỡng sức nữa, bước lên bậc bốn mươi lăm.

Ở bậc này thì một con Man Báo xuất hiện, tốc độ của nó so với Man Mã nhanh hơn rất nhiều, trực tiếp tung ra đòn tấn công nhanh như chớp khiến Dương Ân không kịp đề phòng.

Cuối cùng, với sức mạnh bá đạo của Man Sư quyền và Man Ngưu quyền, Dương Ân đã hạ gục nó một cách dễ dàng.

Hai bậc này đã tốn hết thời gian một đêm của Dương Ân, vậy nên hắn không thể không ngồi xuống, đón bình minh, tiến hành một đợt trị thương mới, đồng thời tiêu hóa chân giải của Man Ưng quyền và Man Báo quyền.

Sau khi Dương Ân hồi phục, hắn lại tiến lên bậc thứ bốn mươi sáu.

Ba Đại Thiên yêu phía dưới đã kinh ngạc tới đờ đẫn, chúng không thể hiểu nổi, Dương Ân đã không thể sử dụng được huyền khí, sao lại có thể hồi phục nhanh như vậy cơ chứ? Điều này quá là nghịch thiên rồi!
Thứ xuất hiện ở bậc thứ bốn mươi sáu là một con Man Hổ, nó là đực, không phải cái.

Uy lực của Man Hổ quyền đó tràn đầy sức mạnh của chúa sơn lâm, hổ ra oai, hổ quyền kinh thiên.


Điểm khác biệt giữa Man Hổ quyền đang sử dụng và các chân giải trước đó chính là uy thế của thế của quyền, cũng có thể nói là uy thế vô địch của vương giả, như thể trong mắt Man Hổ, thiên hạ đều là loài giun dế, chịu không nổi một đòn.

Loại dũng mãnh vô địch, quyền thế tiêu diệt sinh linh này thực sự là vô cùng dũng mãnh, khó mà đối phó.

Dương Ân có cảm giác gặp mạnh thì càng mạnh, hắn cũng đang phô ra một loại uy lực vô địch của vương giả, tiến hành kiên cường đối quyết kịch liệt với Man Hổ.

Sau khi trận chiến này kéo dài ba canh giờ, Dương Ân sử dụng chiêu thức bao hàm quyền ý, đồng thời dùng “Man Ưng quyền” vô cùng xảo trá đánh vào yếu điểm của nó thì mới có thể hạ gục nó.

Sau trận chiến này, Dương Ân lại phải tiến hành một đợt nghỉ ngơi dưỡng sức thì mới có sức để tiếp tục bước lên tiếp.

Có điều, sau khi lên tới bậc thang này, thang trời đã phát huy ra một loại năng lực mới, không ngờ một luồng năng lượng giáng xuống người Dương Ân, giúp hắn hồi phục thương thế với tốc độ nhanh nhất, đồng thời thể lực cũng đạt đến mức dồi dào nhất.

“Thang trời này cũng hiểu lòng người vậy sao? Không ngờ còn trị thương cho ta nữa, đúng là một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái để xông lên!”, Dương Ân tự lẩm bẩm một mình, rồi đi về phía bậc bốn mươi bảy.

Thứ chờ đợi hắn ở bậc thang này là một trong những Man yêu mạnh nhất trong số các loài sinh linh, đồng thời còn có thể phát huy ra một sự tồn tại đáng sợ của quyền ý.

Grào!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.