Lam Yêu Cơ là một loại tâm hỏa, là tiềm năng thiên phú của Dương Ân, xếp hàng trước nhất so với các loại hỏa khác.
Dù cho bây giờ nó vẫn còn nhỏ bé yếu ớt vô cùng, nhưng muốn thiêu đốt đá Hổ Phách thì không hề nhằm nhò gì.
Lúc Lam Yêu Cơ tiếp xúc đến đá Hổ Phách, nó lập tức nứt vỡ, một con hổ hung dữ bay vút lên trời gầm rống, Tiết Quý ngay lâp tức bắt lấy cơ hội, lấy túi nước ra hắt về phía đá Hổ Phách, lúc này dòng nước khiến đá Hổ Phách nguội đi và nhanh chóng trở nên mềm hơn, ông nhấc cây búa lên, đập mạnh xuống từng nhát một.
“Làm nóng”.
“Làm nguội”.
“Làm nóng”.
“Làm nguội”.
...!
Tiết tấu như vậy không ngừng biến hóa, cuối cùng đá Hổ Phách cũng bị đập thành một viên nhỏ bằng ngón tay cái, được Tiết Quý khảm vào cung Trụy Nguyệt, làm xong tất cả những điều này rồi, bước tiếp theo đi vào chi tiết thì cũng không cần đến Dương Ân nữa.
Tiết Quý chầm chậm đánh bóng cung Trụy Nguyệt, mài từng vết cấn trên mỗi chi tiết, chạm khắc thân cung sáng bóng hoàn mỹ, cố gắng để mỗi một bộ phận đều đạt đến mức không thể tinh xảo hơn nữa.
Tiểu Hắc không khỏi cảm thán: “Đây là một luyện khí sư có suy nghĩ độc đáo, dù cho ông chỉ là một luyện khí sư cấp thấp, nhưng tinh thần này lại đáng quý vô cùng”.
Dương Ân rất ít khi thấy Tiểu Hắc khen người ta như vậy, có thể thấy Tiết Quý quả thật là một luyện khí sư xuất sắc.
Đúc lại cung Trụy Nguyệt, tốn mất thời gian ba ngày.
Sau khi hoàn thành xong, Tiết Quý gọi Dương Ân đến và nói: “Bôi máu của cậu lên cây cung này, sau này nó chính là vũ khí chỉ thuộc về cậu”.
Dương Ân nhận lấy cây cung Trụy Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt thân cung sáng bóng tuyệt đẹp, ép ra một giọt máu tưới, rơi xuống cây cung này, cây cung im lặng phát ra một luồng khí hoàn toàn khác biệt, dường như có âm thanh lảnh lót từ thân cung đáp lại, còn có ánh sáng chói mắt chiếu thẳng lên bầu trời, dường như có cả tiếng gầm của hổ, dọa cho chim muông lảo đảo, như muốn rơi xuống ngay lập tức.
Cung Trụy Nguyệt chẳng qua chỉ mới được khôi phục lại mà thôi, nhưng nó đã có luồng khí mang uy lực dường này, có thể thấy cung Trụy Nguyệt bất phàm nhường nào.
“Cung tốt!”, Dương Ân tán thưởng từ tận đáy lòng.
“Trân trọng nó cho tốt, ta đi đây!”, Tiết Quý nói xong, thu dọn đồ đạc của mình, tiêu sái rời đi.
Dương Ân muốn lên tiếng giữ lại, nhưng mở miệng rồi lại ngại không nói ra, ý của đối phương đã quyết, hắn có nói gì cũng vô dụng.
“Có cơ hội gặp lại Tiểu Phàm thì thay ta giúp đỡ nó, nó là một đứa nhóc còn chưa trải sự đời”, âm thanh của Tiết Quý từ xa vọng lại, dường như là đang nhắn nhủ di ngôn.
Dương Ân nghe mà trong lòng xót xa không nói nên lời, Tiết Quý có phải là “nỗi nhục Đại Hạ” không, có lẽ cũng chỉ có hắn biết được.
Đây là một người đàn ông đáng kính.
Dương Ân đeo cung Trụy Nguyệt lên vai, đưa theo Mộng Băng Tuyết và Tiểu Hắc đi về phía hang sói băng.
Hắn còn phải chế tạo yêu vương đan hộ hai sói yêu khác, sau đó chính là lúc nên trở về quân Trấn Man.
Bọn họ nhanh chóng đi đường, không dây dưa kéo dài chút thời gian nào, chưa đến một ngày đã quay trở lại được hang sói băng.
Mà Hắc Ba Luân và Thanh Lệ Kiệt đã trở về tộc bọn chúng từ lâu để đi thu thập thảo dược.
Dương Ân vừa mới về đến hang sói băng được một ngày, Hắc Ba Luân đã cùng với Thanh Lệ Kiệt vác từng bao thảo dược đến, xem ra bọn chúng rất khát vọng yêu vương đan.
Dương Ân không muốn lỡ dở quá nhiều thời gian ở đây, nên đã dốc sức luyện chế yêu vương đan.
Cùng với lúc hắn đạt đến cảnh giới Địa Hải trung cấp, sức mạnh của đóa hoa thần đình cũng lớn lên, mọi thủ đoạn cũng đều nâng cao, đến thủ đoạn luyện đan của hắn cũng đi lên, từng lò yêu vương đan được hắn lần lượt luyện chế ra.
Dương Ân ở nơi này đủ bảy ngày, luyện chế ra được một lượng lớn yêu vương đan, coi như là quà đáp lễ cho tam đại thiên yêu, cũng không tính là kết bái tình hữu nghị gì sâu đậm cho lắm.
Làm xong tất cả rồi, Dương Ân cũng không nghỉ ngơi, mà đưa theo Mộng Băng Tuyết cùng hai yêu vương khác về tới quân Trấn Man.
Hai yêu vương khác lần lượt là Rùa Vân Bạc và Hổ Hỏa Vân, sau khi Rùa Vân Bạc luyện hóa giao long huyết, đầu rùa ngày càng giống rồng, huyết khí mạnh hơn rất nhiều, thiên phú chiến đấu cũng chắc chắn đã tăng lên, còn về Hổ Hỏa Vân đột phá được cảnh giới yêu vương thì hỏa khí toàn thân nồng đậm, cũng thể hiện ra uy lực bất phàm của hổ vương.
Hai con này đều vô cùng ngỗ ngược và hung dữ, nhưng ở trước mặt Dương Ân lại rất ôn thuận, nào dám có chút hung hăng.
Bọn chúng đang tiến bộ, mà tiến bộ của Dương Ân còn rõ hơn, lúc nào cũng toát ra luồng khí vương giả bá đạo, ép bọn chúng đến không thể hô hấp nổi.
Trong thời gian này, Dương Ân thường ở cùng với thiên yêu, khiến cho khí chất đang ngưng tụ nơi hắn đã không có vương giả bình thường nào bì được.
Dương Ân rời khỏi hang sói băng, vẫn luôn đi đường thủy, để Rùa Vân Bạc mở đường, Dương Ân, Mộng Băng Tuyết, Tiểu Hắc, Hổ Hỏa Vân cùng ngựa Huyết Long đều ở trên cái mai rộng lớn của nó, để nó chở mọi người tiến về phía trước.
Lần này, Hổ Hỏa Vân đã không còn sợ nước như trước nữa, nó đã là yêu vương có thể bay lên trời rồi.
Trên đường đi, Dương Ân không hề lãng phí chút thời gian nào, không chỉ vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết hấp thụ thủy huyền khí nồng đậm của con sông này, mà còn lợi dụng linh hồn, không ngừng tu luyện Trụy Nguyệt cung quyết, cố gắng nhanh chóng tu luyện được giai đoạn một “Bách Bộ Xuyên Dương”.
Giai đoạn một này không hề khó, chỉ cần có đủ sức lực, nhãn lực, động tác hòa hợp đến hoàn mỹ, với cảnh giới vương giả của hắn thì sẽ có thể nắm bắt được nhanh thôi..