Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 659: Cởi Ra!





Sau khi đám người Ngô Nam bị đuổi ra khỏi Dược Khố, họ liền cố thủ ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, nhất định muốn dạy cho Dương Ân một bài học.

Người của Dược Vương các trước giờ đều vô cùng cao ngạo, chỉ có bọn họ ức hiếp người khác, chứ trước giờ chưa có ai dám ức hiếp bọn họ, bọn họ quanh năm đang vùi đầu tu hành luyện đan, đối với chuyện bên ngoài tương đối ít chú ý, cũng không biết rõ lai lịch của Dương Ân, không biết tại sao Dương Ân lại trở thành dược tế ti Vinh Diệu, nhưng ở trong mắt bọn họ thì hắn cũng chẳng phải là cái thá gì, sau lưng bọn họ có cường giả chống đỡ, những cường giả này đều phải nhờ vào bọn họ mới có thể mua được đan dược.

Dương Ân cũng không ngờ đám người Ngô Nam lại dám trả thù hắn, hắn đã cho bọn họ biết thân phận lúc ở trong Dược Khố, hắn là người mà ngay cả thánh chỉ cũng dám không tuân theo, trên đời này lại có người dám đắc tội với hắn sao?
Sau khi Ngô Nam nhìn thấy Dương Ân, hắn ta liền phất tay, ngay lập tức có 8 tên sau lưng hắn lao về phía Dương Ân như hổ báo.

Trong số những tên này có ba tên đã đạt tới cảnh giới cấp tướng, còn lại đều là cảnh giới chiến sĩ, đối phó với võ giả tầm thường không thành vấn đề, bên trong Dược Khố không thể ra tay, bây giờ đã ra ngoài cũng không còn kiêng kỵ gì nữa.

“Đánh hắn thành đầu heo, mặc kệ hắn có phải là dược tế ti Vinh Diệu hay không”, Lương Lãng vung nắm đấm, kích động nói.


Hà Vân Đóa cũng nũng nịu nói: "Đánh hắn, hắn dám coi thường Dược Vương các chúng ta, nhất định phải đánh cho hắn đẹp mặt".

Ngô Nam khoanh tay trước ngực không nói gì, nhưng nụ cười trên mặt đã nói lên tất cả, từ trước đến nay hắn ta đều rất tự hào mình là một luyện dược sư, loại chuyện đánh người này không đợi hắn ta ra tay thì cũng có thủ hạ ra tay thay.

Đáng tiếc, bọn họ nhìn thấy một màn sau đó liền phải lộ ra vẻ kinh hãi, tất cả 8 tên vừa xông lên đều đã bị Dương Ân đá bay.

Đúng vậy, cả 8 tên vừa mới bị đá lên không trung, liền giống như bao cát, bị Dương Ân đá thêm một cái, bay xa mười trượng không biết sống chết.

“Đi!”, Ngô Nam rất dứt khoát nói một tiếng, rồi liền xoay người rời đi trước.

Ngô Nam là luyện dược sư, đồng thời cũng là võ giả cấp tướng, nhưng sức chiến đấu của hắn ta còn không mạnh bằng ba tên cấp tướng vừa bị Dương Ân đá bay, hắn ta chắc chắn không phải đối thủ của Dương Ân, nên cũng không muốn ở lại chịu khổ.

Dương Ân sao có thể để bọn họ đi dễ dàng như thế?
Dương Ân nháy mắt chớp động, ngay lập tức xuất hiện trước mặt cả ba người, nở nụ cười nhẹ nói: "Mấy vị cứ như vậy mà rời đi cũng không tốt lắm đâu".

“Ngươi muốn làm gì?”, Ngô Nam cau mày hỏi.

"Ta không muốn làm gì cả, nhưng bọn chúng muốn làm gì ta, thì ta sẽ làm lại y như vậy với các ngươi", Dương Ân chỉ vào mấy tên bị đá bay, lãnh đạm nói.


"Đừng có mà lộn xộn...", Lương Lãng run rẩy nói, gã còn chưa kịp nói xong thì Dương Ân đã hơi nhấc chân lên, chỉ là lực gió từ một cước này cũng đã có thể đá bay Lương Lãng ra xa.

Hà Vân Đóa hét lên chói tai, ngay sau đó cũng bị đá bay y như vậy.

Dương Ân khống chế lực ra đòn rất tốt, không đá chết bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho bọn họ phải nằm bẹp trên giường mười ngày nửa tháng, dạy dỗ bọn họ cách làm người.

Ngô Nam lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn ta đã ý thức được sự mạnh mẽ của Dương Ân, muốn đối phó với mình chỉ sợ là dễ như trở bàn tay, hắn ta vội vàng nói: "Chuyện hôm nay bỏ qua đi, sau này ta sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa".

"Này này, chính ngươi gọi người đến đánh ta, bây giờ còn dám nói bỏ qua cho ta, ngươi cho rằng tước gia ta dễ ức hiếp như vậy sao?", Dương Ân cười lạnh nói, liếc nhìn Ngô Nam từ trên xuống dưới, Ngô Nam trong nháy mắt liền cảm thấy sợ hãi, sau đó Dương Ân mới lớn tiếng quát: "Cởi ra!"
Ngô Nam ngay lập tức kinh hoàng, ôm ngực lùi lại nói: "Đừng có mà lộn xộn, đại sảnh đông đúc, ta thà chết chứ không theo ngươi".

Dương Ân đen mặt lại nói: "Ai có hứng thú với thân thể gầy nhom này của ngươi, mau cởi quần áo ra rồi trần truồng chạy về Dược Vương các đi".

"Ngươi đừng hòng!", Ngô Nam đáp lại một câu, nhanh chóng xoay người chạy trốn, nhưng hắn ta làm sao có thể nhanh hơn Dương Ân được, đầu ngón tay của Dương Ân lúc này đã hiện lên một ngọn lửa màu xanh, bắn về phía của Ngô Nam.

"Chíu!"
Ngọn lửa màu xanh trúng vào thân thể của Ngô Nam, quần áo trên người hắn ta trong phút chốc bị thiêu rụi.

"Á á!", Ngô Nam liên tục kêu thảm thiết, không ngừng tìm cách dập lửa, nhưng căn bản không có cách nào dập được ngọn lửa này, mà ngọn lửa cũng không gây tổn thương quá nhiều cho hắn ta, chỉ khiến cho quần áo trên người hắn ta cháy sạch bóng mà thôi.


Ngô Nam liên tục vừa chạy vừa nhảy vừa dập lửa trên người, tưởng mình sắp bị lửa thiêu chết, nhưng thật ra ngọn lửa xanh đã nhanh chóng được Dương Ân thu hồi lại.

Người qua kẻ lại nhìn thấy một màn này đều dừng lại nhìn cho kỹ, ánh mắt của ai cũng lộ ra vẻ không thể nào tưởng tượng được.

"Đây là con cái nhà ai vậy, thật vô đạo đức, trước mặt mọi người còn dám trần truồng nhảy loạn".

"Hình như lúc nãy ta thấy quần áo của hắn đều bị cháy hết, sau đó thì trở thành bộ dạng như vậy, thật là kỳ quái".

"Tuổi còn trẻ mà đã thích chơi mấy trò cởi trần như thế này, thật không tốt".

"Người này nhìn thật quen mắt, hình như là người của Dược Vương các, có lẽ do đùa với lửa quá độ nên mới khiến quần áo trên người mình bị đốt đi".

...!
Người qua kẻ lại ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ vào Ngô Nam, tới khi Ngô Nam phục hồi tinh thần lại, hắn ta mới biết mình đã không còn mảnh vải che thân, thiếu chút nữa là ngất xỉu tại chỗ, vội vàng che chỗ cần che, nhanh chóng tìm một xó xỉnh núp vào, khóc không ra nước mắt kêu to: "Dương Ân, ta cùng ngươi không đội trời chung".

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm hắn ta mới phải chịu đựng sự nhục nhã như vậy, hắn ta đã hận chết Dương Ân rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.