Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 671: Giết Dương Ân





Vào ngày này, thành Trường Đà gọi là ngày “Hiển Thánh”, nhiều nơi trong thành đã lập thánh vị cho Văn Khúc Tinh, tiến hành tế bái, cầu xin phước lành.

Tất nhiên họ không biết rằng tất cả những điều này là do Dương Nghĩa tạo ra, còn thế lực mà bọn họ đang cúng bái sau này đều sẽ trở thành một loại “nguyện lực” vô hình, thêm vào trên người của Dương Nghĩa, giúp cậu ấy vững bước trên con đường lấy văn thành thánh.

Trong sân của Mộ Dung nhà, Dương Ân đã nhờ Tiểu Hắc bố trí trận pháp ở đây, phong tỏa nơi này lại, tạm thời ngăn không cho chuyện ở nơi này rò rỉ ra bên ngoài.

Hắn phải đợi Dương Nghĩa tỉnh táo lại mới tìm hiểu rõ xem chuyện gì đang xảy ra.

Theo phán đoán sơ bộ của hắn, Dương Nghĩa và người của nhà này có mối quan hệ mật thiết, đáng tiếc người của nhà này vừa mới bị bốn tên vương giả kia tắm máu cả gia tộc, sở dĩ đối phương không giết Dương Nghĩa, chắc chắn có liên quan tới hắn.


Lúc ở biên ải, hắn bắt đầu bị bảng Độc Thủ tập kích ám sát.

Lúc trở về Vương thành, hắn lại gặp những kẻ này một lần nữa, giờ lại có người cố tình nhắm vào Dương Nghĩa, trong lòng hắn đã biết được những kẻ này rốt cuộc là ai.

Sau khi dạo qua một vòng trong sân của Mộ Dung gia, hắn phát hiện nơi này đang chuẩn bị cho tổ chức một đám cưới trước khi xảy ra chuyện, có rất nhiều người tề tựu ở đây, hiện giờ những người này đều đã chết, không một ai sống sót.

Hắn có thể cảm nhận được tại sao trước đó Dương Nghĩa lại thống khổ như vậy, mọi thứ đều do hắn gây ra, nó khiến hắn cảm thấy vô cùng áy náy và khó chịu.

“Đám mất trí, ta không quan tâm các ngươi là Phúc An vương hay Tống tướng, ta nhất định phải khiến các ngươi chết không được yên thân!”, trong lòng Dương Ân căm phẫn thề.

Không biết đã qua bao lâu, Dương Nghĩa cuối cùng cũng dần tỉnh lại, Dương Ân vẫn luôn canh giữ bên cạnh cậu ấy ngay lập tức phát giác, khẽ nói: “Đệ!”
Dương Nghĩa nhìn Dương Ân, trên mặt gượng cười kêu lên: “Ca”.

“Ta có lỗi với đệ! Đi thôi, chúng ta về nhà, sau này không ai có thể bắt nạt đệ được nữa”, Dương Ân nắm chặt vai Dương Nghĩa trịnh trọng nói.

Dương Nghĩa khẽ đáp: “Ca, đệ muốn thê tử được nhập vào gia phả nhà chúng ta!”
“Em dâu…”, Dương Ân không biết nên nói gì nữa.

.

truyện tiên hiệp hay

“Nàng ấy là người con gái dịu dàng và đáng yêu nhất thiên hạ này! Nàng ấy có vài phần giống với mẹ chúng ta, đáng tiếc nàng ấy đã chết rồi!”, Dương Nghĩa trầm giọng nói.

“Xin lỗi, đều do ta đã đến muộn!”, Dương Ân tự đánh vào ngực mình, vô cùng áy náy nói.

“Không liên quan đến ca, ta muốn an táng cho nàng!”, Dương Nghĩa nói xong liền đứng dậy đi tìm thi thể của Mộ Dung Cẩn.

Mộ Dung Cẩn bị sức mạnh của bậc vương giả đánh trúng, nổ tung tại chỗ, chết khá thảm nên Dương Nghĩa chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ đi góp nhặt từng mảnh di thể của cô ấy.

Dương Ân nhìn mà vô cùng chua xót, vô cùng khó chịu, trong lòng lập lời thề: “Ta tuyệt đối không để cho bi kịch như vậy xảy ra thêm một lần nào nữa!”
Đây chính là người con gái được đệ đệ hắn tán thành, yêu cầu nhập vào gia phả, điều đó đã chứng minh đây chính là em dâu của hắn.

Hắn vẫn còn chưa kịp gặp cô ấy thì cô ấy đã bị giết rồi, quả thực là một chuyện rất đau lòng.

Dương Ân cũng không nhàn rỗi, hắn giúp đệ đệ xử lý thi thể của người nhà Mộ Dung, thu thập từng mảnh thi thể, ghép lại cho hoàn chỉnh.

Dương Nghĩa quỳ xuống liên tục dập đầu, mỗi cái dập đầu đều nện mạnh xuống đất phát ra tiếng lòng nặng trĩu, phần trán cọ xát với mặt đất của cậu ấy đã chảy cả máu.

Dương Ân cũng không thể không quỳ xuống, đây chính là người thân của đệ đệ, thế thì cũng chính là người thân của hắn.

Dương Nghĩa đã tìm thấy công cụ đào bới, chuẩn bị chôn cất di thể của Mộ Dung Cẩn.


Loại chuyện này, Dương Ân ắt cũng sẽ phải giúp xử lí ổn thỏa.

Sau một ngày bận rộn, toàn bộ thi thể của người nhà Mộ Dung đều đã được chôn ở dưới sân nhà bọn họ, trên mỗi tấm bia mộ đều do Dương Nghĩa dùng máu từ ngón tay để viết, cậu ấy không muốn để Dương Ân làm thay mình.

Dương Ân nhìn bộ dạng tiều tụy thất hồn lạc phách của Dương Nghĩa, cũng không muốn quấy rầy đối phương, thay vào đó là hắn vào trong thành, mua một chút đồ cúng tế cho Dương Nghĩa, ở bên ngoài canh giữ, đợi tâm trạng của Dương Nghĩa khá hơn rồi tính.

Cũng vào lúc này, Dương Ân đột nhiên cảm nhận được một mùi tanh tưởi nồng nặc, huyệt Thần đình của hắn cảm ứng được sắp xảy ra chuyện lớn, nhanh chóng nhìn chằm chằm về một hướng, đưa mắt quét nhìn một lượt rồi không chút nghĩ ngợi đi về hướng đó.

“Giết Dương Ân, giết Dương Ân!”, một thanh âm tựa như tiếng ma quỷ tới từ địa ngục vang lên, một luồng sức mạnh đen tối đáng sợ đang bao trùm tứ phía, rất nhiều hoa cỏ cây cối đều chịu sự quấy nhiễu này, như thể chúng đã mất đi sinh khí, lần lượt đều bị héo úa.

Đây là một người có thân hình cao lớn, luộm thuộm, trên thân thể trần truồng đang bị khóa chặt bởi tám miếng sắt màu đen, mỗi sải chân bước đi đều vọt cả trăm trượng, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.

Dương Ân đã xuất hiện trước mặt người này, liền cảm nhận được trên người của đối phương đang phóng thích ra luồng sức mạnh đáng sợ, hắn kêu lên thất thanh: “Là đạo Tử thần?”
Loại khí tức của “võ đạo” này khiến Dương Ân cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng hình như lại có chút không giống.

Một vị cao thủ xuất hiện không giải thích được, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dương Ân, hai mắt hiện hắc quang, trong chớp mắt nhìn chằm chằm về Dương Ân, miệng gầm lên: “Giết Dương Ân!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.