“Các ngươi quyết tâm chống lại núi Nga Mi chúng ta đúng không?”, Hoàn Tuấn Bác nói với vẻ lạnh lùng.
“Không phải chúng ta muốn chống lại, mà chỉ không muốn bị người khác bắt nạt mà thôi”, Dương Trấn Nam trả lời với thái độ đúng mực.
“Được, vậy đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, hai người các ngươi cùng lên đi.
Nếu thắng ta thì chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu thua thì phải đến Tống gia quỳ xuống xin tha thứ càng sớm càng tốt”, Hoàn Tuấn Bác nói với giọng điệu xem thường.
“Hoàn sư huynh!”, Tống Tinh nhìn Hoàn Tuấn Bác, giọng điệu tràn đầy lo lắng nói.
“Sư muội không yên tâm sao? Đừng lo, thực lực của bọn họ không ra gì, coi như ta luyện tập một chút với bọn họ vậy”, Hoàn Tuấn Bác vô cùng tự tin nói, hắn ra hiệu cho Dương Trấn Nam và Quách Hiệp Phi: “Các ngươi chỉ có một cơ hội, mau lên đi!”
“Dương gia ta vốn dĩ không muốn gây thù với núi Nga Mi, càng không muốn đắc tội với núi Nga Mi, hôm nay là do các người bắt nạt người khác quá đáng, để ta đấu với ngươi một trận, dù thắng hay thua, ta cũng mong các người đừng là khó người khác nữa”, Dương Trấn Nam tỏ vẻ không thèm đếm xỉa gì.
“Lão Quách ta cũng muốn thử xem đệ tử núi Nga Mi lợi hại tới đâu!”, Quách Hiệp Phi rút kiếm, nhào lên phía trước nói.
“Ha ha, các ngươi cùng xông lên đi!”, Hoàn Tuấn Bác cười một tiếng, sau đó phóng ra khí tức mạnh mẽ của gã, đồng thời khóa chặt hai người trước mặt mình.
Giây tiếp theo, ba bậc vương giả cường đại đã bắt đầu chiến đấu dữ dội.
Trận chiến của bậc vương giả, trong giới phàm tục, tầm cỡ đó đã thuộc trận chiến của cao thủ đỉnh cấp, gây nên động tĩnh cực kỳ lớn.
Cấm Vệ Quân chịu trách nhiệm bảo vệ sự yên ổn của Vương thành, bọn họ sẽ lập tức đến trấn áp những sự việc như thế này.
Nhưng đáng tiếc, Cấm Vệ Quân được lệnh của bên trên, nên hành động của họ bị áp chế.
Vạn Lam Hinh vừa mới vinh dự được trở thành đệ tam thống lĩnh Cấm Vệ Quân, sau khi nhận được tin, cô ta đã liều lĩnh mang theo binh mã đến Dương gia, nhưng tất cả mọi thứ trong Dương gia đều đã kết thúc.
Trong Dương gia là một mảnh hỗn độn, vườn tược bị phá hủy, vài căn phòng cũng sụp đổ, cảnh tượng hoang tàn như bị cơn bão cấp 12 quét qua vậy.
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”, Vạn Lam Hinh thất thanh kêu lên một tiếng, liều mạng xông vào Dương gia.
Dương Trấn Nam, Quách Hiệp Phi bại trận rồi.
Không ai trong số họ chết nhưng tình hình cũng không được tốt lắm, Tô Nhu Mai đang rưng rưng nước mắt mà chăm sóc bọn họ, may mà Dương Ân để lại đan dược trị thương cho bà ấy.
Sau khi người của núi Nga Mi rút đi, bà ấy đã cho họ uống đan dược trị thương, ổn định thương thế, nếu không sẽ càng nghiêm trọng hơn.
“Dì Tô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Vạn Lam Hinh mặc quân phục vội đến bên cạnh Tô Nhu Mai rồi hỏi.
Tô Nhu Mai lau nước mắt, sau đó tóm tắt lại chuyện vừa xảy ra một lần, liên tục than nhẹ: “Dương gia chúng ta quá khổ, mới khôi phục được một là lại bị đám người đó ức hiếp, đợi Ân Nhi quay trở về, không biết sẽ ồn ào đến mức nào nữa!”
Vạn Lam Hinh nghe thấy Dương Ân không xảy ra chuyện gì thì cũng yên tâm, nhưng khi nhìn thấy Dương gia trở thành thế này, tâm trạng cô ta cũng không tốt đẹp gì, chỉ có thể khuyên nhủ: “Người của Tống gia ức hiếp người quá đáng, cháu sẽ tìm Hoàng thượng để người phân xử”.
“Lam Hinh, cháu đừng đi, bọn họ là người của thế lực trấn quốc, dù là Hoàng cung cũng không thể xử phạt bọn họ.
Cháu mau đi báo cho Ân Nhi để thằng bé chạy được bao xa thì chạy, tuyệt đối đừng xung đột với bọn họ nữa”, Tô Nhu Mai dặn dò Vạn Lam Hinh.
“Chỉ sợ cháu không thể khuyên nổi đệ ấy!”, Vạn Lam Hinh lộ ra vẻ khó xử.
Vạn Lam Hinh biết rõ tính tình của Dương Ân, nếu trong nhà xảy ra chuyện như thế này, hắn mà chịu rời đi thì cũng không phải Dương Ân nữa.
“Cháu đi mau đi, nói rằng đây là lời của ta, thằng bé không dám không nghe đâu.
Ta sẽ đợi cha của thằng bé tốt lên một chút, rồi chúng ta sẽ rời Vương thành rồi đoàn tụ với thằng bé, sẽ không ở lại Vương thành này nữa”, Tô Nhu Mai là một người mẹ, bà ấy chỉ muốn cả nhà bình an, không hề quan tâm đến danh lợi chút nào.
“Vậy thì để cháu đi thử xem sao!”, Vạn Lam Hinh cũng không muốn Dương Ân gặp chuyện.
Lần này không hề giống với chuyện xảy ra lần trước, núi Nga Mi là những kẻ máu mặt, Hoàng triều Đại Hạ chẳng qua cũng chỉ là một khu vực nhỏ dưới sự kiểm soát của bọn họ, Dương Ân có lợi hại đến đâu cũng không thể thách thức bọn họ.
Vạn Lam Hinh đưa người rời khỏi Dương gia, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, cô ta không biết sau khi Dương Ân biết được tin tức này sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Hy vọng rằng sẽ không quá tệ!”, trong lòng Vạn Lam Hinh cũng không chắc.
...!
Tống phủ.
Đám người Tống Tinh, Hoàn Tuấn Bác đã trở lại.
Bọn họ đến gặp Kỷ Lan Du ngay lập tức, bọn họ đảo ngược trắng đen toàn bộ câu chuyện, nói rằng Dương gia dùng binh, quá coi thường người khác, xem thường núi Nga Mi bọn họ, còn đánh trọng thương Bảo Uy, nên bọn họ mới phải đánh trả, dạy dỗ gia chủ của Dương gia, mọi chuyện trở nên bế tắc.
Kỷ Lan Du không phải đồ ngốc, làm sao có thể không nhìn thấu trò vặt của hai người họ, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, bà ta cũng không thể trách bọn họ, dù sao thì bọn họ trẻ tuổi nên nóng tính, chắc chắn sẽ cường thế đè người, nếu Dương gia đã không thức thời, thì để bọn họ chịu khổ một chút cũng không sao.
“Có thấy Dương Ân không?”, Kỷ Lan Du hỏi.
“Không thấy hắn, không biết hắn đi đâu, nhưng chắc chắn hắn sẽ đến đây cầu kiến sớm thôi”, Tống Tinh trả lời.
“Ừm, các ngươi hãy chú ý một chút, dù thế nào thì một thiên dược sư cũng đáng để lôi kéo, chỉ có lợi chứ không hề có hại cho núi Nga Mi chúng ta, đừng vì tham nhỏ mà mất lớn”.
Nếu không phải vì hai người này là đệ tử nội môn trong môn phái, bà ta cũng sẽ tỏ ra hiền hòa với bọn họ như vậy, bởi vì bọn họ không hiểu giá trị của một thiên dược sư.
Bà ta mơ hồ cảm thấy rằng để cho bọn họ đi xử lý chuyện này sẽ trở thành một mối nguy tiềm ẩn!.