Những trận thi đấu của Dương Ân thực sự càng lúc càng trở nên nhàm chán hơn, hắn thậm chí còn không cần phải thi đấu.
Vì thế trọng tài đã cho hắn cơ hội vượt vòng, không cần phải tiếp tục thi đấu, chờ tới khi còn lại 50 tuyển thủ thì hắn mới tiếp tục thi đấu lần nữa, để tránh chuyện có những tuyển thủ vừa bốc trúng hắn đã không thể tiếp tục thể hiện được năng lực.
Dương Ân thong thả xuống đài, đi xem những trận đấu khác, hắn phát hiện Đường Hiểu Hàm cũng tham gia đại hội tỷ võ, hơn nữa thực lực cũng không tồi.
Dương Ân có thể thấy rõ Đường Hiểu Hàm đã đạt tới cảnh giới nhân tướng cao cấp, nhưng trước đó hắn không rõ chiến lực của nàng ta mạnh yếu thế nào, bây giờ thì hắn có thể khẳng định chiến lực của nàng ta cũng tương đối cường hãn.
"Cô nàng này cũng được, tiếc là ta đã có Sên Nhỏ rồi", Dương Ân khẽ thở dài trong lòng.
Đường Hiểu Hàm rất xinh đẹp, hơn nữa còn có tính cách tốt, tất cả nam nhân trên thiên hạ chắc chắn đều sẽ thích nàng ta, Dương Ân cũng có hảo cảm với nàng ta, nhưng bởi vì hắn đã có người trong lòng cho nên hắn cũng không muốn bị cám dỗ.
Dương Ân dạo qua một số đài khiêu chiến, sau đó bắt đầu chú ý tới ba người có chiến lực không tồi.
Người thứ nhất là Phương Siêu, đại sư huynh Võ viện, người này tuy không có tướng mạo xuất chúng nhưng nền tảng võ lực khá vững chắc, đã đột phá tới cảnh giới nhân tướng đỉnh cấp, mỗi một chiêu thức đánh ra đều vô cùng đẹp mắt, vô cùng thông suốt.
Người thứ hai là một cô gái tên La Giai Giai, nhị sư tỷ Võ viện, cháu gái của thượng tướng La Công Minh, cảnh giới nhân tướng đỉnh cấp, ra tay tương đối tàn nhẫn, cách phối hợp chiêu thức rất độc đáo.
Người thứ ba tên là Hình Đại Khoan, đã đạt tới cảnh giới nhân tướng cao cấp, là một thiếu niên cao lớn cường tráng, tu luyện một môn chiến kỹ công phòng nhiều mặt rất lợi hại, tất cả những đối thủ gặp hắn ta đều bị hắn ta đánh bại.
Ngoài ba người này ra thì chiến lực của ngũ hoàng tử cũng tiến bộ rất nhiều, chắc chắn có thể yên ổn xếp ở vị trí thứ tư.
Lâm Thê Thê và Tào Phần Ny tuy có kém hơn một chút nhưng cũng không khó để lọt vào hàng ngũ 30 người đứng đầu, miễn là không gặp đối thủ mạnh hơn.
Đại hội tỷ võ không có khả năng chỉ trong một ngày mà có thể cho ra kết quả chung cuộc, kết quả của ngày thứ nhất đã loại được gần hai trăm người.
Những tuyển thủ còn lại ở lại trong cung nghỉ ngơi, để hôm sau tiếp tục tranh tài.
Danh sách tuyển thủ đã sớm được bố trí xong, các tuyển thủ chỉ cần yên tâm nghĩ ngơi hồi phục, không cần lo lắng về trận thi đấu ngày mai.
Hoàng cung cung cấp thức ăn cũng như đan dược trị thương cho bọn họ, hỗ trợ bọn họ ở một mức độ nhất định để bọn họ có thể phát huy thực lực ở mức tốt nhất.
Đêm nay Dương Ân cũng không rời đi, hắn vốn muốn cùng các tuyển thủ khác ở lại chỗ đã được sắp xếp, nhưng lại bị Đường Hiểu Hàm kéo tới tiểu viện của mình.
Dương Ân không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi cùng nàng ta.
Đường Hiểu Hàm giống như một cô vợ nhỏ dịu dàng, bảo nô tài hầu hạ hắn tắm rửa, chuẩn bị đồ ăn ngon cho hắn, còn cùng ăn với hắn, ánh mắt nhìn hắn vô cùng trông mong, khiến cho cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng.
"Công chúa điện hạ, người trực tiếp như vậy không tốt lắm đâu", Dương Ân nói, gương mặt có chút nóng lên.
"Ha ha, huynh mà cũng có lúc ngượng ngùng thế này sao?", Đường Hiểu Hàm cười nói.
"Đương nhiên rồi, bị tiểu mỹ nhân như công chúa nhìn chằm chằm thì nam nhân nào cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng thôi", Dương Ân đáp.
"Xem như mắt huynh vẫn còn chưa có mù, nhưng mà, ai thèm nhìn huynh chứ?", Đường Hiểu Hàm giận dỗi nói.
“Ừm, sắc trời đêm nay không tệ”, Dương Ân vừa nói vừa nhìn lên bầu trời đêm.
Cách thay đổi chủ đề này có vẻ hơi ngốc nghếch.
Hai người đang ngồi ở trên nóc nhà trò chuyện, không biết từ lúc nào đã xích lại gần nhau hơn, công chúa còn nhẹ nhàng tựa lên bờ vai của hắn.
Hắn muốn đẩy nàng ta ra, nhưng phát hiện nàng ta đã ngủ say cho nên chỉ có thể để yên như thế.
Nhiệt độ ban đêm tuy rằng có chút lạnh nhưng đối với hắn thì cũng không tính là gì, chỉ có điều hắn sợ công chúa chịu không nổi, cho nên hắn đành phải phải vận hành một chút năng lượng để sưởi ấm cho nàng ta, tránh cho nàng ta bị cảm lạnh.
Đối mặt với một tiểu mỹ nhân như vậy mà hắn vẫn có thể giữ được tâm trạng thư thái không rối loạn, dù không thể nói hắn là người chính trực nhất thiên hạ, nhưng cũng có thể nói rằng hắn thực sự thuần khiết.
Hắn nhìn lên bầu trời đầy sao và tự lẩm bẩm trong lòng: "Sên Nhỏ, nàng có khỏe không?"
Ngày hôm sau, đại hội tỷ võ lại tiếp tục diễn ra.
Thời gian trôi qua, rốt cuộc đại hội tỷ võ cũng đã chọn ra được 50 tuyển thủ cuối cùng.
Tào Phần Ny hết sức tiếc nuối vì đã bị loại, cô ta gặp phải đối thủ mạnh hơn mình, dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn thua.
Cô ta đã bật khóc ngay khi bị đánh bại.
Cô ta luôn khao khát được gia nhập giới siêu phàm, trở thành một bậc vương giả cao cao tại thượng, sau đó tìm cho mình một đạo lữ tương xứng, đó mới là cuộc sống mà cô ta mong muốn.
Đáng tiếc là cô ta đã bị loại ra khỏi 50 người đứng đầu, cho nên hi vọng được gia nhập núi Nga Mi của cô ta đã trở nên vô cùng xa vời.
Theo thông lệ trước nay, núi Nga Mi chỉ chọn những đệ tử xuất sắc nhất theo xếp hạng trong đại hội tỷ võ, xếp hạng càng thấp thì cơ hội càng mong manh.
Dù Tào Phần Ny có không cam lòng đến thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng phải đối mặt với hiện thực tàn khốc này.
Ngày thứ ba cũng là ngày đánh giá cuối cùng, thể thức trận đấu khác với hai ngày trước, cả 50 người bước vào đài khiêu chiến lớn nhất mới được dựng lên, vị trí chung cuộc sẽ được tính theo thứ tự bị đá khỏi đài khiêu chiến.
Đây chính là thời điểm diễn ra một trận hỗn chiến, để xem ai là người có thực lực cường đại nhất.
Mặc kệ là thi đấu như thế nào thì đối với Dương Ân mà nói đều không thành vấn đề, với thực lực của hắn thì ngôi vị võ trạng nguyên đã nắm chắc trong tay rồi.
Lúc ở trên đài, cuối cùng cũng đã có kẻ gây sự với Dương Ân, nhưng thay vì đọ sức với Dương Ân thì kẻ đó lại lớn tiếng mắng Dương Ân: "Dương Ân, da mặt của ngươi thật dày, thực lực cường hãn như vậy mà còn đến đây tranh đoạt danh hiệu võ trạng nguyên, muốn ỷ mạnh hiếp yếu hay sao? Nếu như ngươi còn biết hổ thẹn thì hãy tự mình lăn xuống võ đài đi!"
Kẻ đó quả thật rất có dũng khí, dám chỉ trích Dương Ân trước mặt mọi người.
Lời này của kẻ đó khiến cho rất nhiều kẻ khác ngay lập tức được tiếp thêm sức mạnh mà phụ họa theo, bắt đầu tập trung lại công kích Dương Ân.
"Đúng vậy, Dương Ân ngươi vẫn nên đi xuống đi, với thực lực của ngươi chắc chắn có thể tiến vào núi Nga Mi, đừng ở đây tranh đoạt thứ hạng với bọn ta nữa".
"Ngươi ỷ mạnh hiếp yếu như vậy đã làm mất hết khí khái của một quý tộc hầu tước rồi".
"Ngươi như vậy cho dù có thắng được danh hiệu võ trạng nguyên cũng có ý nghĩa gì? Sau này ngươi gia nhập núi Nga Mi còn mang tiếng là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, có bản lĩnh thì ngươi đi khiêu chiến mười vương giả hàng đầu của hoàng triều đi!"
....